Đêm đã sâu càng sâu hơn, sự yên ả cảm giác như nghe được tiếng động của tế bào đang sinh ra và chết đi. Buổi đêm ở đây không đến nỗi cô quạnh như đêm B'lao của Trịnh ở những tháng năm yêu thương dành cho Ánh, nhưng, anh vẫn thấy con tim mình nhói lên từng hồi vì nhớ em, nhớ đến không chịu đựng nổi…
Anh đôi khi thảng thốt vì một tiếng gọi quen của em, nhớ đến bàng hoàng một đêm Sài Gòn đã trở nên quen thuộc quá, đến hút một điếu thuốc cũng đã khác đi. Nhiều lúc anh nghĩ rằng có lẽ không phải anh nhớ Sài Gòn, nhớ những đêm gió trở, một mình chạy xe về trong tiếng thở buồn bã của chính mình, một thành phố đèn đường sáng trưng không bao giờ ngủ, mà là em, anh nhớ em. Sài Gòn giờ chỉ như một cái cớ, vì em đương ở đó, anh mới muốn quay trở lại.
Buổi tối nghe giọng em qua điện thoại, đọc anh nghe một vài đoạn thư Trịnh viết. Cảm giác đó đẹp quá, giá mà được sống mãi trong niềm hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao. Nhưng ôi, anh tham lam quá rồi phải không. Có thể mơ ước điều viển vông, nhưng với chúng mình, trong thực tại đầy rẫy lo lắng, phiền muộn, chúng ta vẫn phải hàng ngày đối diện và học cách vượt qua; chỉ có điều vẫn nuôi hy vọng về những mộng tưởng tinh thần dường như đã trở thành quá ư lỗi thời ở buổi này. Những mộng tưởng đẹp như một đoá hoa ngời của Tháng Tư huyền hoặc.
Đọc thêm
Anh đôi khi thảng thốt vì một tiếng gọi quen của em, nhớ đến bàng hoàng một đêm Sài Gòn đã trở nên quen thuộc quá, đến hút một điếu thuốc cũng đã khác đi. Nhiều lúc anh nghĩ rằng có lẽ không phải anh nhớ Sài Gòn, nhớ những đêm gió trở, một mình chạy xe về trong tiếng thở buồn bã của chính mình, một thành phố đèn đường sáng trưng không bao giờ ngủ, mà là em, anh nhớ em. Sài Gòn giờ chỉ như một cái cớ, vì em đương ở đó, anh mới muốn quay trở lại.
![]() |
Anh dành cho em cả đấy, tháng năm tuổi trẻ của anh |