Thứ Ba

Tàn nhẫn và lạnh lùng như vết cắt của thời gian

Hôm nay ta thấy mình bé lắm, không phải bé vì thế giới này quá mênh mông, mà ta thấy bé vì ta mông lung giữa dòng người....

Và khi ấy ta tự thưởng cho ta dòng xúc cảm về mình về tương lai về một điều gì đó xa tít.

Cuối cùng ta lại tặng cho nó một món quà, món quà mang tên xóa hết. Ta viết lên bao dòng xúc cảm, để rồi chính tay ta lại cầm lên cây chì và cần mẫn xóa hết. Ta xóa sạch mọi thứ ta vẽ lên, chỉ để lại một tâm hồn sáo rỗng không đọng một chút cho tàn.

Và tự đặt cho nó một cái tên "một phút lãng quên cuộc đời" và cứ thế, cuộc sống này ta cứ vẽ lên rồi lại xóa, để lại đời là trang giấy nhàu nát mong manh.

 Tàn nhẫn và lạnh lùng như vết cắt của thời gian
Nhưng ở đó nó bù lại cho tâm hồn ta là những mảnh trai hằn không bao giờ tàn lụi. Vết xước có đau một chút nhưng trải nghiệm thì không hẳn đã phai tàn.

Con người rồi sẽ chỉ nhìn vào trang giấy, nhá nhem tàn tạ mà buông lời giả dối. Sống đến vậy mới thực sự hiểu ra cái mong manh kia đã khắc họa được cả một kho tàng.

Dòng chảy cứ cuồn cuộn cuốn đi những đau thương theo nó. Chẳng đợi ai cũng chẳng động lòng chắc ẩn. Tàn nhẫn và lạnh lùng như vết cắt của thời gian.

Rồi cứ thế ta đi, ta đi về một miền xa lắm, để đến những khi vô thức ta tự hỏi, ta ở đâu trong mảng mầu tối của tâm hồn. Mong manh, lắng đọng, chỉ một mình ta mới có thể cảm nhận hết. Nỗi cô đơn có thể cũng sẽ lớn dần theo thời gian, mà con người có lúc nào đó không thể kiểm soát được chính mình.

Về đâu đi đâu, hay là những phút trải lòng với số phận, ngẫm lại cũng không ai biết được mình đã làm gì trong tương lai phía trước, chỉ khi nó đã gọt lên ta một vết cắt sắc lịm, ta mới biết, ừm nhỉ, cuộc đời này thật lắm chông gai. Sao ta cứ mải bước đi trong đống chông gái này? Mà không rẽ sang một con đường khác êm đềm và thơ mộng hơn.

Câu trả lời luôn là có hoặc không, nhưng chẳng ai tự nhận vơi chính mình câu trả lời tàn nhần ấy. Chỉ tự đánh lừa cảm xúc bằng một câu hỏi khó vu vơ, mà ta không thể trả lời được. Hay lắm khi ta tự bịa ra cho chính mình một câu hỏi khác, nghe thuyết phục hơn nhưng lạ ru ta ngủ được với men say cuộc đời.

Lạ lẫm và hốt hoảng khi đi quá nửa đời người ta mới dám thừa nhận với chính mình rằng ta đã sai, ta đã quá sai lầm trong bao năm tuổi trẻ, đánh đổi tương lai cho sức khỏe một thời.

Kết thúc rồi ta lại như con ma khát khao tiềm ẩn những đe dọa chính mình. Muốn quay lại với giấc mơ điền cuồng của quá khử chỉ để muốn thay đổi những dại dột hôm nào cho tương lai mà khi nhìn lại ta mới thấy nó đã quá sai lầm.

Mãi ôm một giấc mộng thật chẳng phải quá ngu ngờ đó sao?

David Nguyễn