Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Cảm Xúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc Cảm Xúc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai

Tạm biệt em nhé, người anh đã từng yêu!!!!!!

Chia tay em... thực sự là đau khổ... thực sự là tiếc nuối. Tưởng rằng chia tay cũng vẫn có thể là bạn nhưng sao khó thế?

Tối qua, em biết anh đã phải dũng cảm lắm mới dám nhắn tin cho em không ? Ừ, nói dối là có chuyện muốn hỏi em, nhưng nếu nói thật là anh nhớ em lắm. Thế nhưng rồi tất cả những gì anh nhận được là gì nhỉ

Là em chia tay người yêu cũ rồi lại đến với người yêu mới, rồi lại chia tay với người yêu mới...tất cả đều làm tim gan anh như vỡ vụn ra ấy. Em có nhất thiết phải vô tình làm anh cảm thấy bị tổn thương thế không em?
Tạm biệt em nhé, người anh đã từng yêu!!!!!!
Anh đã hy vọng biết mấy, rằng em sẽ bảo bây giờ anh còn yêu anh không? Chúng mình vẫn có cơ hội quay lại chứ, để rồi anh nhận được câu nói "an ủi" chẳng biết có phải là giả tạo hay không là “Anh thử đón nhận 1 tình yêu mới đi. Em chúc Anh hạnh phúc”.

Hạnh phúc à? Anh tưởng rằng từ lâu nó đã vụn vỡ rồi chứ? Bởi anh là người trắng tay mà! Vốn dĩ từ trước tới nay anh chẳng có cái gì cả! Niềm vui, hạnh phúc hóa ra chỉ là do anh tưởng tượng. Anh cứ nghĩ trao trọn tình cảm cho một người thì tình cảm đó sẽ được đáp lại. Anh cứ nghĩ những gì chân thật nhất sẽ được đền bù xứng đáng... nhưng tại sao? Tại sao anh chỉ nhận được những đau khổ cùng với nỗi dằng xé của con tim vậy em?
Đọc thêm

Mị của anh...

Đêm đã sâu càng sâu hơn, sự yên ả cảm giác như nghe được tiếng động của tế bào đang sinh ra và chết đi. Buổi đêm ở đây không đến nỗi cô quạnh như đêm B'lao của Trịnh ở những tháng năm yêu thương dành cho Ánh, nhưng, anh vẫn thấy con tim mình nhói lên từng hồi vì nhớ em, nhớ đến không chịu đựng nổi…

Anh đôi khi thảng thốt vì một tiếng gọi quen của em, nhớ đến bàng hoàng một đêm Sài Gòn đã trở nên quen thuộc quá, đến hút một điếu thuốc cũng đã khác đi. Nhiều lúc anh nghĩ rằng có lẽ không phải anh nhớ Sài Gòn, nhớ những đêm gió trở, một mình chạy xe về trong tiếng thở buồn bã của chính mình, một thành phố đèn đường sáng trưng không bao giờ ngủ, mà là em, anh nhớ em. Sài Gòn giờ chỉ như một cái cớ, vì em đương ở đó, anh mới muốn quay trở lại.
Anh dành cho em cả đấy, tháng năm tuổi trẻ của anh
Buổi tối nghe giọng em qua điện thoại, đọc anh nghe một vài đoạn thư Trịnh viết. Cảm giác đó đẹp quá, giá mà được sống mãi trong niềm hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao. Nhưng ôi, anh tham lam quá rồi phải không. Có thể mơ ước điều viển vông, nhưng với chúng mình, trong thực tại đầy rẫy lo lắng, phiền muộn, chúng ta vẫn phải hàng ngày đối diện và học cách vượt qua; chỉ có điều vẫn nuôi hy vọng về những mộng tưởng tinh thần dường như đã trở thành quá ư lỗi thời ở buổi này. Những mộng tưởng đẹp như một đoá hoa ngời của Tháng Tư huyền hoặc.
Đọc thêm

Thứ Bảy

Quang Lý đi nhé, chim én hiền lành!

Tôi và Quang Lý thường hát chung bài Tạm biệt chim én, bài này mở màn những đêm du ca và kiếm được rất nhiều tiền cho lũ trẻ mồ côi.

Ngày đó, tôi mới đi từ thiện ở Nga về, quyết định đi hát từ thiện ở Việt Nam với nhóm Du ca đồng nội, anh là người đầu tiên tham gia với tôi.

Một buổi sáng, Lý khệ nệ vác tới đóng góp... một cái trống, không biết kiếm đâu ra, tiếng rất hay.

Nhiều người hát Tạm biệt chim én như Ngọc Tân, Ngọc Bích, Mỹ Tâm, nhóm AC&M... Họ hát đều hay. Nhưng không biết sao, tôi chỉ thích hát với Quang Lý.
Nhạc sĩ Trần Tiến ôm đàn cùng hát Tạm biệt chim én với ca sĩ Quang Lý trong liveshow Quang Lý tối 3-3-2007 - Ảnh: Trung Nghĩa
Giọng Lý cất lên như sương bay, hình như Lý không hát, anh chỉ hé môi cho sương khói bay ra như những cánh nhạc bay: Tạm biệt chim én xưa... Tạm biệt những giấc mơ...

Tôi hay đùa với khán giả khi giới thiệu: “...Sau đây là bài hát Tạm biệt chim én do giọng ca chim én - Quang Lý hát song ca cùng tôi - chim cú!”.

Vậy mà, giờ đây, bạn bay thật rồi, Lý ơi... Bạn đã bay đi mãi mãi. Bạn bỏ lại một bài hát, không thể hát được nữa, nếu chỉ còn một bè trầm khô, lạnh của con chim cú còn lại.

Chợt nhớ loài bạch điêu quen sống có đôi. Một ngày cái chết chia lìa, con còn lại hát khúc cuối cùng rồi đâm đầu vào đá. Khúc ca cuối ấy mới thảm khốc làm sao.
Đọc thêm

Thứ Tư

Căn nguyên của các rắc rối, là chúng ta luôn tìm cách chạy trốn bản thân

“Mọi vấn đề của con người xuất phát từ chỗ họ không thể ngồi yên một mình trong phòng” - nhà toán học và triết học Pháp Blaise Pascal đã nói vậy vào giữa thế kỷ 17.

Căn nguyên của các rắc rối, theo ông, là chúng ta luôn tìm cách chạy trốn bản thân. Không muốn đối diện với chính mình, tâm trí con người luôn lùng sục điều kích thích tiếp theo, như một con khỉ không thể ngừng văng mình tới cành cây trước mặt. Từ cãi vã với hàng xóm tới xung đột giữa các quốc gia, nhiều điều tệ hại bắt nguồn từ lý do này.

Chạy trốn bản thân

Năm ngoái, câu nói của Pascal được khoa học xác nhận. Trong một thí nghiệm của Trường đại học Virginia (Mỹ), những người tham gia được yêu cầu ngồi một mình 15 phút trong một căn phòng trống trơn, không có gì cả, ngoài một cái nút. Nếu bấm nút, họ sẽ bị điện giật.
Căn nguyên của các rắc rối, là chúng ta luôn tìm cách chạy trốn 
Lẽ ra khoảng thời gian yên tĩnh này là cơ hội để người ta dừng lại, suy nghĩ, hồi tưởng, mơ màng. Nhưng với nhiều người, đó là một cực hình, đến nỗi họ tự nguyện bấm nút giật điện bản thân chỉ để có cái gì đó để làm, mặc dù trước khi thí nghiệm bắt đầu, họ đã được thử mức độ điện giật và ai cũng xác nhận là có được trả tiền cũng không muốn bị vậy.

"Chúa Trời đứng một mình - nhưng quỷ sứ thì trái lại, nó tìm tới hội đoàn, nó nhiều vô kể"

Henry David Thoreau

Nếu sống ở đầu thế kỷ 21, chắc hẳn Pascal đã diễn tả khác đi một chút: “Mọi cái tệ hại của con người tới từ chỗ họ không thể rời cái điện thoại thông minh để ngồi yên một mình”.
Đọc thêm

Thứ Sáu

Khi cuộc đời xô bạn ngã, bạn mới nhận ra.....

Những lúc bạn muốn bỏ cuộc và từ bỏ tất cả, một phần là vì bạn đều đã quên mất những gì đã khiến mình phải dốc sức đến thế này. Người ta thường nói cuộc đời không phải con đường trải đầy hoa hồng, vì vậy bạn đừng phí hoài vì những thứ đã trôi xa về phía sau. Nếu bạn thất bại, bạn bất hạnh, bạn đau khổ, bạn cứ cho phép mình khóc, mình buồn đi nhưng hãy tự biết kéo bản thân mình đứng dậy, bước ra khỏi nỗi tủi hờn, bi lụy của bản thân để ngày mai lại có đủ dũng khí và sức lực mà bước tiếp mà sống một cuộc đời tươi đẹp bạn hiểu không?

Đường đời không phải là con đường thẳng tắp, bằng phẳng. Không phải mọi điều chúng ta muốn đều được toại nguyện. Có những lúc chúng ta gặp khó khăn, bế tắc, thất vọng, vấp ngã. Có lúc chúng ta tưởng trước mặt là con đường cùng, là hang sâu, là không lối thoát. Nhưng không phải thế.
Chỉ khi cuộc đời xô bạn ngã, bạn mới nhận ra đó là bài học...
Có những lúc ta trôi nổi bồng bềnh giữa những làn sóng nhấp nhô với bao thăng trầm, giữa những vòng xoáy nghiệt ngã với bao thử thách mà cuộc sống mang đến, nó khiến ta cảm thấy mệt mỏi, lạc lõng và cô đơn. Nhưng đừng bao giờ để những ước mơ và khát vọng trong bạn vụt tắt, hãy để nó thôi thúc và thức tĩnh con tim bạn một lần nữa nếu bạn muốn từ bỏ, đừng quên mục đích sống ý nghĩa mà bạn đã chọn. Những con người sống vì những giá trị và lý tưởng tốt đẹp, họ không dễ dàng bị quật ngã đâu, vì họ không tâm thường chút nào, có phải vậy không hả? Người mạnh mẽ là người tự thân đứng dậy sao vấp ngã và nâng đỡ những người yếu hơn mình. Tôi đã thấy điều đó trong bạn, phải cố gắng lên nhé, hãy viết lên một bản nhạc cho riêng mình bằng những giai điệu của cuộc sống nhé!

Đừng bao giờ tự ngược đãi cuộc sống của mình bằng cách đánh mất đi nụ cười của mình, cười là hạnh phúc mà đúng không, mà hạnh phúc là cứu cánh của cuộc đời đúng không?
Đọc thêm

Thứ Năm

Ai rồi cũng sẽ già!

Mới đây trên mạng xã hội lan truyền một clip bà cụ soi gương tự quát, chửi mình hàng giờ khiến người xem vừa buồn cười vừa xót xa. Rồi chúng ta, những người trẻ, ai cũng sẽ già và sẽ lẫn như cụ.

Tôi - một cô gái 21 tuổi. Mang trong mình rất nhiều hoài bão và những khát khao. Đoạn đường phía trước còn đầy tràn những thú vị đang đợi chờ bước chân nhỏ bé này đáp ngang qua. Tại sao không?
Ai rồi cũng sẽ già!
Tuổi trẻ của tôi không dài. Mà thời gian thì chẳng rỗi hơi chờ đợi, nó cứ trôi đi vùn vụt, có khi chỉ chực chờ tôi nhắm mắt lại, mở mắt ra, nó đã cướp mất của tôi 2 giây rồi. Và không bao giờ nó trả lại tôi đâu nhé! Không bao giờ. Thời gian - cái thứ khắc nghiệt, vô tình.

"Nếu mày đối xử với tao như thế, tao sẽ đạp lên mày mà bước đi, tao chẳng cần quan tâm đến mày nữa."

Đọc thêm

Thứ Hai

Yêu hay chỉ là Thương?

Có người nói với tôi rằng yêu là yêu mà thương là thương thế thôi, vậy mà bao lâu nay tôi cứ đi tìm cho mình danh giới giữa yêu và thương nó khác nhau thế nào? Tôi đã đánh đổi thời gian, suy nghĩ, và cả lý chí cho trái tim không loạn nhịp sai đường, cố gắn cho nó cái mác mặc định của chính mình, rằng tình cảm ta dành cho em chỉ là thương thế thôi.
Rồi sau bao năm tôi cũng có thể tìm thấy cho mình một câu trả lời làm trái tim có thể tạm chấp nhận được. Và đến lúc nào đó, tôi phải thừa nhận với chính mình rằng tôi yêu em, chắc chắn rồi, tôi chắc là tôi đã yêu em, yêu nhiều hơn cái vỏ bọc tình Thương kia mà tôi cố bao bọc nó bấy lâu nay. Người ta cũng thường nói, giữa yêu và thương thực ra chẳng hề có một danh giới nhất định. Tất cả chỉ là một bức tường rào vô hình do chính minh dựng lên mà thôi. Và thương chỉ còn đứng ở đó khi nó không vượt quá những giới hạn ngây ngô trong suy tưởng, không đêm về mộng mị nhớ nhung, không thấy khát khao muốn đến bên người chao người một cái ôm thắm đậm.
Đọc thêm