Hiển thị các bài đăng có nhãn Mưa Buồn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mưa Buồn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai

Một giấc mơ Đà Lạt

Thành phố đã ngủ quên trên những vết thương không bao giờ lành lặn. Điều làm người ta nhớ đến một thành phố cao nguyên là ở những vết trầm của ký ức, của đồi dốc cũ xưa, của quán cà phê biết bao năm tháng đã trôi đi nhưng vẫn quen thuộc.

Đà Lạt giờ xô bồ quá, đi đến cũng ngại ngần. Thành phố của những người trẻ tuổi ẩn mình trong thời tao loạn, để chiêm nghiệm và nung cho con đường nghệ thuật đủ sự chín muồi. Thành phố của lớp trí thức tinh hoa, lịch thiệp và nhã nhặn đã dần mờ phai đi, như đồi thông, như sương mù ngày càng ít lại.

Còn nhớ một buổi chiều vàng, ngồi ở Tùng, nhắm mắt lại, ngỡ như mình đã từng đặt chân đến nơi này ở kiếp trước, cùng với bè bạn, im lặng, tưởng nhớ một người anh em mới mất ngoài chiến trường, trong nỗi đau nồi da xáo thịt.
Đến đồi thông, đến sương mù cũng dần ít lại
Quán cà phê của tuổi trẻ, của những giấc mơ không thành hình hài, chỉ đợi ngày quân dịch.Trong giấc mơ miên man đó, Đà Lạt với giọng hát Khánh Ly như thổn thức, với những chiều mưa lạnh, trong sự tịch mịch của sương mù đời người, và những khóm hồng trước sân một ngôi nhà hoang quạnh quẽ, ta thấy phản chiếu hình bóng của đời mình. Thành phố như bị yểm bùa và vận vào đời sống những đổi thay.

Nhưng giấc mơ đã tắt đi.
Có một ngọn gió thổi từ vùng xa nghe được cả mùi của đất đỏ và bụi rồi luồn lách vào từng ngôi nhà, từng cánh cửa, thông hát những lời thì thầm trên bóng đổ của một cụ già chống ba-toong đi loanh quanh hồ Xuân Hương.
Đọc thêm

Thứ Tư

Khoảng trời của em!

Mở bung ô cửa sổ, khẽ chạm vào những nốt mưa lẩn khuất trong tiếng nhạc du dương réo rắt. Thoảng nghe tiếng gió ru vời, thoảng nghe mùa rơi qua phiến lá… chút bồng bềnh, chút thanh xuân. 
Ngày khép lại những lành lạnh, cảm giác này… là dịu dàng đang nghiêng trên bàn tay năm ngón, mượt mà những yêu thương, ta gom trọn thẩm thấu của không gian mưa đang trút xuống đời những giọt trong veo này, chợt thấy lòng mình êm ả như dải lụa trắng xõa hiền trong sương mai.
Một thời, ngày trong ta buồn như gió thổi, những phím gió ngày đêm reo mỏi, rít, buốt từng cơn qua đồi vắng, qua những miền cỏ lau hoang dại giữa đời, gió vẫn thổi mà buồn phiền không vơi nỗi, ngày trôi và ta trôi giữa lưng chừng. Mà thời gian thì lặng lẽ qua, có gì níu giữ được?
Vậy mà, vẫn thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng thăng bằng trên những triền rong mà bước tiếp con đường phía trước, nuối tiếc hay không thì mọi thứ cũng không quay trở lại, đã như một giấc mơ khẽ trôi tuột qua ngày… Mà hình như ta chẳng bao giờ níu giữ điều gì đã đi qua, có lẽ ký ức quá tệ… Thế thì phải biết lãng quên!
Ngày mới, mùa mới và những cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời, từng giọt phùn…se lạnh vô ưu, ta luôn thích cái cảm giác này. Có cả một khoảng trời, một không gian để thả mình bay lượn trong cảm giác thư thái… Mưa về, ta lại thấy mình có thể thao thao bất tuyệt cho hồn nhún nhảy và trái tim mình mở ra tràn ngập thiên nhiên. Màu xanh của lá lúc nào cũng khả ái trong ngập tràn tin yêu và hy vọng.
Giây phút này đây ta đang đắm mình trong giai điệu này luôn ru ta xoay trong một giấc mơ dìu dặt qua những miền xanh thẳm, rót vào sâu trong trái tim ta những chén bồi hồi, còn tơ vương lắm những thanh âm mùa cũ và xoay xoay những men khúc xa xôi, nhưng là ta chưa quên chứ không còn nhớ nữa…
Út Mai
Đọc thêm