Chủ Nhật

Đừng đợi thêm nứa [Thơ]

Đừng đợi thêm nữa

Tôi ngồi ôm chính tôi
Giữa bao nhớ nhung vụ vỡ
Cố nhặt ghép đôi dòng hàn gắn
Chợt thấy tim mình chất chứa nào phôi phai
Biết Phận mình

Và thế, tôi biết đến ngày mai
Ngày tim tôi vẫn muốn yêu người lần nữa
Để những yêu thương cố lấp đầy khoảng rộng
Chờ đợi, vô hình em có nhớ hay quên?
Tôi chợt hỏi với chính tôi, tự nhủ
Đằng sau cô đơn có phải một dáng hình
Hay là nỗi nhớ, của một người quá khứ
Cứ ôm, chặt đời ra làm những mảnh vỡ thôi?
Em! Em là nhớ, là thương, là bao nhiêu cháy bỏng
Không phải vô tình ta có duyên để đó
Chỉ gặp rồi qua, như một điều vô nghĩa
Gói gọn cô đơn ta biết đã thêm sầu.
Đếm một chút, đếm đi em…
Cho cái nhớ, đừng gợi thêm nữa
Cho cái thương bừng cháy lúc em về
Và như thế ta biết đời
Biết phận!
Một lần yêu thôi cũng đủ nhớ muôn đời!
Hà nội 23/10/2015