Giảng đường đại học nuôi ý chí của những chàng trai quê; nhưng cũng giảng đường đại học đó nuôi luôn sự tự ti mặc cảm. Tự ti với đám trai thành phố uống sữa ngoại, ăn xúc xích nên cao lớn, đẹp đẽ phi thường. Đám trai thành phố nói tiếng Anh như gió, nói chuyện cứ lớt phớt vậy thôi mà gái cứ theo cả bầy.
Hai thằng trai quê ở cùng trọ trong một căn phòng xập xệ ở làng đại học Thủ Đức, hôm ấy vét nhẵn túi chỉ còn đủ tiền mua một hộp cơm. Một thằng ra quán, nhớ đến thằng bạn đang ôm bụng đói nằm ở nhà, nó mới thỏ thẻ bảo cô chủ quán: “Cô bán cháu hộp cơm, cho thêm nhiều cơm thêm, ở phòng trọ cháu đang nuôi con chó”.
Quán sinh viên mà, cơm thêm miễn phí, một phần cơm hai thằng ăn. Đã biết bao lần một phần “cơm cho chó” như thế nuôi ước mơ hai thằng sinh viên quê nghèo dặt dẹo cho đến lúc ra trường.
Câu chuyện tôi vừa kể là của những thằng bạn tôi, hoàn toàn có thật.
Cái nghèo đẩy đưa những thanh niên trẻ trâu (theo đúng nghĩa đen) như chúng nó vào đại học. Đám dân quê gieo vào đầu chúng nó quan niệm rằng, chỉ đại học mới đưa chúng thoát được cái dải đất miền Trung tháng Sáu nóng như vạc dầu sôi. Đại học mới cho chúng nó cơ hội sắm manh lụa mới thay cho thứ che thân được gọi là quần áo 10 năm sờn rách mà bà mẹ vẫn mang. Đại học mới cho chúng nó cơ hội sắm đôi giày da mới đeo vào đôi chân nứt nẻ chẳng bao giờ rửa lúc lên giường của ông bố.
Đọc thêm
Hai thằng trai quê ở cùng trọ trong một căn phòng xập xệ ở làng đại học Thủ Đức, hôm ấy vét nhẵn túi chỉ còn đủ tiền mua một hộp cơm. Một thằng ra quán, nhớ đến thằng bạn đang ôm bụng đói nằm ở nhà, nó mới thỏ thẻ bảo cô chủ quán: “Cô bán cháu hộp cơm, cho thêm nhiều cơm thêm, ở phòng trọ cháu đang nuôi con chó”.
Quán sinh viên mà, cơm thêm miễn phí, một phần cơm hai thằng ăn. Đã biết bao lần một phần “cơm cho chó” như thế nuôi ước mơ hai thằng sinh viên quê nghèo dặt dẹo cho đến lúc ra trường.
![]() |
Buồn thay cho cái đám trai quê! |
Cái nghèo đẩy đưa những thanh niên trẻ trâu (theo đúng nghĩa đen) như chúng nó vào đại học. Đám dân quê gieo vào đầu chúng nó quan niệm rằng, chỉ đại học mới đưa chúng thoát được cái dải đất miền Trung tháng Sáu nóng như vạc dầu sôi. Đại học mới cho chúng nó cơ hội sắm manh lụa mới thay cho thứ che thân được gọi là quần áo 10 năm sờn rách mà bà mẹ vẫn mang. Đại học mới cho chúng nó cơ hội sắm đôi giày da mới đeo vào đôi chân nứt nẻ chẳng bao giờ rửa lúc lên giường của ông bố.