Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính trị. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chính trị. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai

Khả năng nào cho nền độc lập của nước Cộng hòa California?

Nếu giành độc lập, Cộng hòa California sẽ là nền kinh tế lớn thứ 6 thế giới với quy mô kinh tế lớn hơn Pháp và dân số lớn hơn Ba Lan.

“Calexit” – chiến dịch đấu tranh cho bang California tách khỏi Mỹ và trở thành quốc gia độc lập đã lan rộng sau khi ông Donald Trump giành chiến thắng trong cuộc chạy đua vào Nhà Trắng cuối năm 2016.

Bang California là nơi có thung lũng Silicon của Mỹ, “cái nôi” của hàng loạt tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới như Google, Apple, Facebook, Intel… Donald Trump từng tuyên bố quan điểm rằng ông muốn Apple và các công ty Mỹ khác đưa các nhà máy sản xuất của họ từ Trung Quốc về Mỹ để tạo công ăn việc làm cho người dân thay vì để người nước ngoài ở những nước như Trung Quốc, Mexico hay Việt Nam “cướp mất việc làm”.
Khả năng nào cho nền độc lập của nước Cộng hòa California?
Đồng thời, California cũng là bang ủng hộ đảng Dân chủ. Vào ngày bầu cử 8/11/2016, bà Hillary Clinton đã chiến thắng ở bang này. Tuy nhiên, kết quả chiến thắng cuối cùng lại “xướng tên” tỷ phú Donald Trump khiến nhiều người dân nơi đây bất mãn.

Trên các trang mạng xã hội như Twitter, Facebook, một nhóm đã mở chiến dịch đòi độc lập tách bang California ra thành một nước độc lập. Chiến dịch này được gọi là Calexit hay Califrexit, phỏng theo cách gọi Brexit – chiến dịch người Anh áp dụng để tách khỏi Liên minh Châu Âu (EU).

Nhóm khởi xướng chiến dịch vận động California được độc lập có tên Yes California Independence Campaign với sự kiện biểu tình khai màn được tổ chức ở thủ phủ bang này – thành phố Sacramento vào hôm 8/11/2016, ngay trong ngày có kết quả Donald Trump đắc cử. Nhóm này đặt mục tiêu giúp California ly khai Hoa Kỳ vào năm 2018 và từng bước trở thành một quốc gia độc lập.
Đọc thêm

Thứ Năm

Về Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển

Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển được thành lập từ năm 1889 và là một trong những chính đảng giàu truyền thống đấu tranh của phong trào XHCN ở châu Âu cũng như trên thế giới. Đây là đảng đóng vai trò then chốt trong hệ thống chính trị Thụy Điển từ những thập niên đầu thế kỷ XX đến nay. Trong 76 năm (1932-2008), Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển đã có 65 năm cầm quyền. Hướng tới mục tiêu CNXH dân chủ, Đảng này được coi là đã có những đóng góp lớn trong xây dựng nền dân chủ dưới chế độ quân chủ đại nghị, đưa Thụy Điển vào hàng ngũ các quốc gia phát triển với mức thu nhập GDP trên đầu người đứng thứ nhì châu Âu (sau Thụy Sĩ) và xếp thứ nhất thế giới về phúc lợi xã hội. Với tư cách là một chính đảng có thời gian cầm quyền dài nhất ở Bắc Âu, Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm rất đáng tham khảo.

Hoạt động trong hệ thống chính trị đa đảng được hình thành từ khá sớm và có tính ổn định, Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển với ưu thế nổi trội hơn về thời gian cầm quyền, cùng với phái bảo thủ và phái tự do đã trở thành ba xu hướng chính trị chủ yếu chi phối chính trường Thụy Điển suốt một thế kỷ qua. Hiện nay ở Thuỵ Điển, một nước với gần 9 triệu dân, có 26 đảng chính trị đăng ký hoạt động trên quy mô toàn quốc. Tuy nhiên theo quy định, đảng nào giành được tối thiểu 4% số phiếu bầu mới được tham gia Nghị viện, do đó hiện thời trong Nghị viện Thụy Điển chỉ 7 đảng có đại biểu, gồm: Đảng Xã hội dân chủ, Đảng Ôn hòa (thuộc phái bảo thủ ra đời năm 1904), Đảng Nhân dân Tự do (Đảng Tự do trước đây -1890), Đảng Trung tâm (trước đây là Đảng Nông dân - 1914), Đảng Dân chủ Cơ đốc giáo (1964), Đảng Xanh (1981) và Đảng Cánh tả (trước đây là Đảng Cộng sản - 1917).
Thuỵ Điển
Nhìn lại lịch sử gần 120 năm qua của Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển, có thể thấy, đó là cả một chặng đường đấu tranh lâu dài với không ít cam go để giành quyền lực chính trị thông qua con đường nghị trường. Vào thời điểm thành lập, Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển không có cương lĩnh và điều lệ đảng của riêng mình, nên đã sử dụng gần như nguyên xi cương lĩnh và điều lệ của Đảng Xã hội dân chủ Đức lúc đó, do Ph.Ăngghen sáng lập. Cương lĩnh của Đảng xác định, về chính trị phải thông qua bầu cử dân chủ để quá độ hoà bình giành lấy chính quyền, về kinh tế phải thực hiện chế độ sở hữu công cộng, phân phối theo lao động và quản lý có kế hoạch.

Trong 30 năm đầu kể từ khi thành lập, Đảng Xã hội dân chủ Thụy Điển công khai tuyên bố bênh vực quyền lợi của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, giương cao ngọn cờ đấu tranh vì dân sinh, dân chủ và Đảng đã cùng với cánh tả của phái tự do kiên trì đòi mở rộng quyền bầu cử, thực hiện quyền phổ thông đầu phiếu. Vì lẽ đó, uy tín chính trị của Đảng Xã hội dân chủ ngày càng được củng cố và nâng cao. Với thắng lợi giành được tại cuộc bầu cử Nghị viện tháng 9-1917, lần đầu tiên Đảng Xã hội dân chủ tham gia chính phủ liên minh với Đảng Tự do, cho dù mới chỉ giữ vai trò thứ yếu và phụ thuộc. Hai năm sau, trước sự lan tỏa của cao trào cách mạng ở châu Âu dưới ảnh hưởng của Cách mạng tháng Mười Nga, cuộc đấu tranh vì quyền phổ thông đầu phiếu do Đảng Xã hội dân chủ và các lực lượng cấp tiến phát động đã đạt kết quả. Chế độ phổ thông đầu phiếu ở Thụy Điển được chính thức ban hành vào giữa năm 1919 và bắt đầu áp dụng vào năm 1921, đưa lại quyền bầu cử cho tất cả công dân từ 23 tuổi trở lên (54% dân số), trong đó lần đầu tiên nữ giới được hưởng quyền bầu cử như nam giới. Đây là bước tiến lớn trong quá trình dân chủ hoá nền chính trị Thụy Điển, nếu so với đạo luật bầu cử có hiệu lực từ 1909 chỉ cho phép các nam công dân đủ 24 tuổi được quyền tham gia bầu cử Hạ viện (chiếm 19% dân số). Tháng 10-1921, tại cuộc tổng tuyển áp dụng quy chế phổ thông đầu phiếu đầu tiên, Đảng Xã hội dân chủ giành thắng lợi lớn với 39,4 % số phiếu, đứng ra lập chính phủ liên minh, mở đường cho Đảng này đạt được quyền lực chính trị hoàn toàn bằng con đường đấu tranh nghị trường. Như vậy, sau hơn 30 năm kể từ khi thành lập, Đảng Xã hội dân chủ, về cơ bản, đã đạt tới mục tiêu đấu tranh chính trị được xác định: từ “đấu tranh giành quyền bầu cử” sang “đấu tranh tham gia Nghị viện” và tiến tới “đấu tranh giành đa số trong Nghị viện”.
Đọc thêm

Chiến tranh Panama 1989 – bài học lịch sử về sự khốn nạn của Chú Sam

Với tư cách “bảo vệ lợi ích Mỹ”, Washington cử gần 3 vạn quân đi xâm lược Panama gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa khiến cả thế giới lên án.

Được thành lập ra từ năm 1903 nhưng chính phủ Panama chỉ là một chính quyền bù nhìn thân Mỹ. Tuy nhiên khi Manuel Antonio Noriega, nhà lãnh đạo mới của Panama vốn được CIA dựng lên gào thét chửi bới Mỹ và muốn Panama trở thành một quốc gia độc lập hoàn toàn, lấy kênh đào Panama cắt ngang châu Mỹ gây sức ép với Washington thì ngay lập tức Mỹ mang quân đi chinh phạt.

Ngày 20/12/1989, Tổng thống Mỹ George Bush (Bush Bố) bắt đầu phát động Chiến tranh Panama. Vụ việc đã không gây tai tiếng đến vậy nếu như cuộc tấn công không xảy ra vào đúng lúc cả thế giới “chưa bao giờ hòa bình đến thế”. Cụ thể, vào cuối năm 1989 bức tường Berlin đã sụp đổ, chiến tranh Lạnh đã ngã ngũ và một cuộc can thiệt quân sự vì “lợi ích Mỹ” đã khiến cả thế giới lên án mạnh mẽ.
Chiến tranh Panama 1989 – bài học lịch sử về sự khốn nạn của Chú Sam
Nửa đêm ngày 20/12/1989, Mỹ đã ồ ạt đổ quân vào Panama bằng mọi nẻo đường. Từ các căn cứ quân sự của Mỹ đóng tại Panama, binh lính với vũ trang tận răng tràn ra đường. Mục tiêu của họ là bắt được Noriega, nhà lãnh đạo mang hơi hướng chống Mỹ của Panama.

Để thực hiện được mục tiêu đó, thủ đô của Panama đã bị nhấn chìm trong biển lửa, mọi tuyến đường đều bị đánh bom, cảng biển cũng bị tấn công chỉ với một mục đích duy nhất, nhốt những nhà lãnh đạo đối lập của Panama lại bên trong thủ đô, không cho họ trốn thoát.

Do những người ủng hộ lãnh đạo Noriega phần lớn đều là người dân nghèo nên Mỹ cũng không tỏ ra thương tiếc khi đánh bom vào những khu ổ chuột ở vùng ven thủ đô Panama. Kết quả là có rất nhiều người không kịp sơ tán đã thiệt mạng một cách oan uổng trong các phi vụ ném bom bất ngờ này.
Đọc thêm

Trần Phú: Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Việt Nam khi mới 26 tuổi

Đồng chí Trần Phú (1904 - 1931) - Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Việt Nam, đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng của Đảng và của dân tộc.

Đồng chí Trần Phú sinh ngày 1/5/1904, trong một gia đình trí thức nho học giàu lòng yêu nước, quê gốc tại Đức Thọ, Hà Tĩnh. Ông đã trở thành người học trò ưu tú của Chủ tịch Hồ Chí Minh và là Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Việt Nam khi mới 26 tuổi (năm 1930).

Năm 1922, sau thi đỗ đầu kỳ thi Thành Chung do Trường Quốc học Huế tổ chức, đồng chí Trần Phú được bổ nhiệm dạy học tại Trường Tiểu học Cao Xuân Dục, Thành phố Vinh. Trong quá trình dạy học, đồng chí có dịp gần gũi với công nhân và nông dân, nhiệt tình truyền đạt kiến thức văn hóa, giác ngộ tinh thần yêu nước, ý chí cách mạng cho những người lao động. Một thời gian sau đó, đồng chí Trần Phú thôi nghề dạy học, tập trung cho hoạt động cách mạng.
Trần Phú: Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Việt Nam khi mới 26 tuổi
Năm 1925, Đồng chí tham gia sáng lập và hoạt động tích cực trong tổ chức Hội Phục Việt. Khi bị bọn mật thám phát hiện, những người lãnh đạo Hội quyết định đổi tên thành Hội Hưng Nam, sau đó lại đổi tên thành Việt Nam Cách mạng Đảng, rồi Tân Việt Cách mạng Đảng.

Tháng 6/1925, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập Hội Việt Nam cách mạng Thanh niên. Được tin, Ban lãnh đạo Hội Hưng Nam cử đồng chí Trần Phú sang gặp các đồng chí trong tổ chức này để đề nghị hợp nhất hai tổ chức. Trong thời gian này, đồng chí được lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc đặt tên là Lý Quý, được huấn luyện về lý luận chính trị và kết nạp vào Hội Việt Nam cách mạng Thanh niên, vào Cộng sản Đoàn và được cử về nước hoạt động.

Tháng 9/1925, đồng chí Trần Phú được Hội Phục Việt cử sang Lào để vận động cách mạng. Thời gian hoạt động ở Lào, đồng chí đã đi sâu tìm hiểu đời sống và nguyện vọng của công nhân, nông dân, giác ngộ cách mạng cho họ và bước đầu tự rèn luyện lập trường, ý thức giai cấp công nhân cho mình.
Đọc thêm

Thứ Tư

Bác Trọng, người sĩ phu Bắc Hà và cuộc chiến chống tham nhũng

Thật khó lý giải được hiện tượng Bác Trọng, có lẽ đó là lương tâm lên tiếng thông qua Bác! Hãy đọc bài viết dưới đây (của Phan Đăng) để yêu Bác hơn - Người Tổng bí thư của nhân dân!

Cảm ơn bác Trọng, có một thời người Hà Nội và cả nước gọi ông là Lú, bây giờ tôi mới hiểu không phải vậy. Trong bối cảnh các thế lực chính trị và nhóm lợi ích quá mạnh và quá dữ dằn thì người quân tử phải chọn cho mình lối ứng xử kiên nhẫn thậm chí ngu ngơ.

Cái đáng nể phục nhất ở ông là ông đã không chọn cách như các tiền nhân khác lui về ở ẩn cho yên thân. Ông đã kiên nhẫn và xây dựng được đội ngũ cộng sự tâm huyết để rồi bây giờ bắt đầu cuộc đại chiến chống tham nhũng.

Nước ta chưa bao giờ có nạn tham nhũng tràn ngập mọi ngóc ngách xã hội như bây giờ.hàng ngày đọc tin hàng ngàn ngàn tỷ của dân bốc hơi mà đau. Nếu không có cuộc chiến này, nếu không có những người như ông đất nước sẽ đi về đâu?. "củi tươi cũng cháy" ... là thông điệp nóng ngàn độ cho cuộc chiến này. Ai nói gì thì nói, riêng tôi xin cảm ơn ông và cảm ơn những người dũng cảm.
Bác Trọng, người sĩ phu Bắc Hà và cuộc chiến chống tham nhũng
Nếu người đứng đầu Đảng của chúng ta không phải là một người như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thì công cuộc chống tham ô, tham nhũng có đang diễn ra quyết liệt, tới cùng như bây giờ hay không? Nếu không phải là một người như Ngài Trọng thì liệu Trịnh Xuân Thanh có bị "lôi" về, vụ Dầu Khí, vụ AVG, vụ cảng Quy Nhơn và những hệ luỵ tiếp theo mà VinaShin, Vinalines... gây ra có bị điều tra xử lý tới cùng hay không? Nếu không phải là một người "đốt lò" đầy lý tưởng và tâm huyết như Ngài Trọng thì cả "củi khô" lẫn "củi tươi" cũng đều đang phải cháy lên rừng rực như bây giờ hay không?

Trong bối cảnh mà gần như 99,9% giới quan chức Việt Nam trở thành tín đồ trung thành cho cái "triết thuyết tôn giáo" giống như một cái vòng kim cô quấn chặt lên đầu óc họ và nền văn hoá của họ: "Một người làm quan cả họ được nhờ", cái bối cảnh mà các quan chức không ngừng tận dụng vị thế của mình để đục khoét của công, làm giàu bất chính thì riêng Ngài Trọng lại tiêu biểu cho mẫu quan chức liêm chính 0,1% còn lại.
Đọc thêm

Thứ Bảy

Tập Cận Bình là chính trị gia “quyền lực nhất thế giới”

Cover của Economist tuần này gọi Tập Cận Bình là chính trị gia “quyền lực nhất thế giới” sau ĐH 19 bắt đầu từ ngày 18/10 tới.

Nixon nói với Mao Trạch Đông rằng những gì ông viết đã “thay đổi thế giới”, Jimmy Carter ca ngợi Đặng Tiểu Bình là “thông minh, cứng rắn, thẳng thắn, dũng cảm”, Bill Clinton gọi Giang Trạch Dân là “người có tầm nhìn” và “đặc biệt thông tuệ”, Tập sẽ vượt hết những chính trị gia này. Trung Quốc của Mao đầy hỗn loạn, dưới thời Đặng thì đang “ẩn mình chờ thời” và đang bắt đầu những Thâm Quyến cùng cải cách mở cửa sau giai đoạn Cách mạng Văn hoá đẫm máu đau đớn, Giang Trạch Dân lèo lái Trung Quốc vào hội nhập WTO, vào G7+1 để rồi nhanh chóng trở thành G2 của thế giới. Tập sau ĐH 19 đang sẵn sàng để trở thành số 1 khi mọi điều kiện về nguồn lực, thế lực đang chín muồi. Và bản thân Tập ko muốn chỉ dừng lại ở 2022 khi đã củng cố được quyền lực tuyệt đối trong mấy năm vừa qua.
Tập Cận Bình là chính trị gia “quyền lực nhất thế giới”
Sáng kiến “Vành đai, Con đường” của ông có thể nghe khó hiểu nhưng thông điệp thì rõ: hàng trăm tỷ USD của TQ sẽ được đầu tư ra ngoài để xây đường sắt, cảng biển, nhà máy điện và các cơ sở hạ tầng khác để “giúp” các nước. Những hỗ trợ kiểu vậy từng là dấu ấn của Washington, như với chương trình Marshall Plan ở Tây Âu sau Thế chiến 2. Với một Trump tư duy “Nước Mỹ trên hết” và rút dần vào chủ nghĩa biệt lập, Tập đang nhanh chóng và quyết liệt lấp những “khoảng trống” mà Washington để lại hoặc lơ là.

Ngoài châu Á, Tập đã cho mở căn cứ quân sự đầu tiên của Bắc Kinh ở nước ngoài ở Djibouti (châu Phi), hải quân TQ đã đi tuần xa hơn như ra tận cửa ngõ của NATO ở biển Baltic mùa hè năm nay (cùng quân Nga).

ĐH 19 giờ chỉ xoay quanh đồn đoán Vương Kỳ Sơn sẽ nghỉ hay ở lại tiếp tục là cánh tay phải của ông Tập khi công cuộc tập trung quyền lực của ông về căn bản đã hoàn tất trên hầu hết tất cả các mảng: quân đội, chính quyền địa phương, trung ương,... và kể cả “sắp xếp” nhóm chính trị gia kế nhiệm (hãy nhìn Tôn Chính Tài).

Economist nói quyền lực tuyệt đối kiểu vậy là nguy hiểm và ko ai nên có quyền lực kiểu đó - lịch sử đã từng có Mao và Cách mạng Văn hoá. Quyền lực tuyệt đối như vậy cũng ko tốt cho thế giới hay khu vực bên ngoài. Thế giới ko muốn một nước Mỹ rút dần về chủ nghĩa biệt lập hay một Trung Quốc hùng mạnh mà độc tài. Bi kịch là chúng ta có thể phải hứng cả hai scenarios thật tệ này.

Nguồn: linkhay, chi tiết
Đọc thêm

Thứ Năm

Hồ sơ chiến tranh Việt Nam: Bộ mặt thật bẩn thỉu của Chú Sam

Vì sao Mỹ đột ngột nhảy vào cản trở thống nhất Việt Nam sau hiệp định Genève, 20 năm sau lại đột ngột bỏ mặc đồng minh của mình?

Việt Nam – quân bài “Domino” của Mỹ

Sau chiến tranh thế giới thứ II, hàng loạt quốc gia được Hồng quân Liên Xô giải phóng đã ra đời và đi theo chủ nghĩa Cộng sản. Lo sợ điều đó, người Mỹ tự cho mình là lãnh đạo “thế giới tự do” xác định phải có “trách nhiệm” ngăn cản làn sóng Cộng sản.

Thập niên 1950, Tổng thống Eisenhower đưa ra học thuyết Domino đại ý cho rằng: “Nếu để những người Cộng sản chiếm cứ Nam Việt Nam thì đó sẽ là quân bài domino chìa khóa cho Lào, Campuchia, Thái Lan… sụp đổ vào tay cộng sản và sẽ tạo lợi thế lớn cho các phong trào cộng sản tại châu Á đe dọa khu vực sống còn còn lại của thế giới tự do”.
Hồ sơ chiến tranh Việt Nam: Bộ mặt thật bẩn thỉu của Chú Sam
Với học thuyết ấy, ngay khi Hiệp định Genève vừa ký kết thì người Mỹ cũng ráo riết bắt tay hành động ở Nam Việt Nam. Đầu tiên, người Mỹ lập kế hoạch mang tên “Memphis” với nội dung cơ bản của nó là “Biến vĩ tuyến 17 thành một phòng tuyến ngăn chặn (chủ nghĩa cộng sản) không thể xoá bỏ được”.

Ngày 13/12/1954, Mỹ điều đình để thay Pháp huấn luyện quân đội quốc gia Việt Nam của quốc trưởng Bảo Đại. Tuy nhiên, nhận thấy Bảo Đại có xu hướng thân Pháp, người Mỹ đã đưa Ngô Đình Diệm về làm Thủ tướng và đến tháng 10/1955 thì giúp ông Diệm bày ra trò trưng cầu dân ý để phế truất Bảo Đại rồi lên làm Tổng thống chính quyền Sài Gòn ở miền Nam Việt Nam.
Đọc thêm