Thứ Bảy

Đã qua những ngày yêu dấu, tuổi thơ

Đã qua những ngày yêu dấu!

Ai quay lưng đi để tháng năm ở lại, rồi ai phải xin đời mò về một lối với tuổi mộng mơ kia. Dòng đời thật khiến cái cũ kỹ xưa kia trở nên đắt giá, như muốn đốt cháy tất cả chỉ để lại một mảnh thời gian trong ký ức mập mờ.

Nhớ khi xưa, ngày em còn lên đít trê lưng trâu, chiều về mê mệt trên những sườn núi, thấy nó ngọt ngào làm sao. Tháng năm kia cũng đã qua, chỉ còn lại chút kỷ niệm nhạt nhòa, chút kỷ niệm mà chỉ những khi ta thấy cô đơn trống trải ta mới nhận ra, ta mới trải lòng mình về một thời quá khứ, để tận hưởng men say tuổi thơ, ngọt lịm như đường mía.

Ngày ấy ai nói tôi ngây ngô thơ dại
để làm hờn ký ức tuổi mong manh
Sáng đến chiều đi trên yêu thương của mẹ
đôi chân trần nhỏ xíu nào biết đâu mệt mỏi.

Và thế tháng năm xa em, xa những kỷ niệm trong xanh
gửi lại nỗi nhớ mỗi khi người vắng lặng
Tàn một đêm đông trời trong tim em, trong vắt
nắng quàng đôi môi ngọt lịm tuổi đầu đời.

Và thế, tháng năm xưa, em đã đi quá vội,
để em quên ta, trong những buổi chiều tà.
Nắng hồng, mắt em, long lanh trời hạnh phúc
bông cỏ may buồn hờn dỗi vướng chân em.

Đã qua những ngày yêu dấu! 
Cái tuổi thơ của một đời người, sao nó lại mầu nhiệm đến vậy? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm con tim thêm loạn nhịp. Nhẹ nhàng, cảm nhận những dư âm thơ dại, vương qua nốt nhạc trầm, mang âm hưởng thời gian.

Cái bắt tay xinh xinh, của một bàn tây ấm áp, nhẹ nhàng như hoa cỏ lúc ban mai đang mời gọi. Chỉ muốn được cắn môi, cau mày ra vẻ ta đây người lớn. Gẩy một nốt đàn, là quay đi hờn dỗi, nhẹ nhàng, êm ái đến khát vọng ngập tràn con tim. Yêu, hay thương trong tiếng đập nhè nhẹ của trái tim bé nhỏ. Hạnh phúc, đâu đó cứ bán lấy ký ức đọng trên nôi. Nhẹ nhàng đưa bàn tay, ta cố nắm giữ, muốn nắm chặt cho những yêu thương thơ dại đừng tan. Có cái thơm, chạm vào má ai kìa, ấm áp, nhỏ xinh, đôi môi bé xíu. Tập tành người lớn, ra vẻ cũng thiệt là ngây ngô.

Được làm em bé tập tô trong những lúc vu vơ, cũng thấy đời mình thêm yêu thương và phẳng lặng. Nốt nhạc trầm của thời gian cũng làm bao con tim thức tỉnh. Quay về một lối tuổi thơ thôi cũng khiến ai đó được mỉm cười trong hạnh phúc. Ký ức ấy dù là buồn hay đau, thì trong nó vẫn còn cả một bầu trời mơ ước. Khát vọng nhỏ nhoi, cũng thắp sáng cả một tâm hồn mộc mạc.

Ai quay lưng đi để tháng năm ở lại, rồi ai phải xin đời mò về một lối với tuổi mộng mơ kia. Dòng đời thật khiến cái cũ kỹ xưa kia trở nên đắt giá, như muốn đốt cháy tất cả chỉ để lại một mảnh thời gian trong ký ức mập mờ.

David Nguyen