Thứ Bảy

Tại sao người Palestine không có đất nước riêng của mình?

Tại sao người Palestine không có đất nước riêng của mình? Có phải là lỗi của Israel không? Hay là lỗi của Palestine? Hay lỗi của cả hai? David Brog, Giám Đốc Điều Hành của tổ chức Maccabee Task Force, chia sẻ những câu trả lời bất ngờ.

Nếu Israel chỉ cho phép người Palestine có một đất nước riêng của họ, thì sẽ có hòa bình ở Trung Đông, đúng không nào?

Đó là điều mà bạn đã nghe từ những đại sứ Liên Hiệp Quốc (LHQ), các nhà ngoại giao Châu Âu và đa số các giáo sư đại học. Nhưng nếu tôi nói bạn rằng Israel đã cho người Palestine một đất nước riêng của họ rồi thì sao? – và không chỉ phải một lần, mà đến 5 lần thì sao? Không tin sao? Xin hãy xem lại dữ liệu.

Tại sao người Palestine không có đất nước riêng của mình?
Sau khi Đế Chế Ottoman tan rã sau Thế Chiến 1, Anh Quốc đã kiểm soát phần lớn ở khu vực Trung Đông, bao gồm cả vùng đất dựng lên nước Israel hiện đại. Mười bảy năm sau, vào năm 1936, người Arab (Hồi Giáo) đã nổi dậy chống lại người Anh, và chống lại người láng giềng Do Thái của họ. Người Anh sau đó thành lập một cơ quan chức năng chuyên trách – Ủy Bản Peel – để tìm hiểu nguyên nhân của cuộc nổi dậy. Sau khi nghiên cứu, ủy ban này đã kết luận rằng nguyên nhân dẫn đến bạo loạn là hai dân tộc – người Do Thái và Arab (Hồi Giáo) – đều muốn cai trị cùng một mảnh đất. Vì thế, câu trả lời, như Ủy Ban Peel kết luận, là nên tạo ra 2 đất nước độc lập – một cái cho người Do Thái và một cái cho người Arab (Hồi Giáo). Một giải pháp tên “2 quốc gia.”Sự phân chia được đề xuất được thiên vị rất nặng về người Arab. Người Anh đã cho họ 80 phần trăm của vùng lãnh thổ tranh chấp; người Do Thái, chỉ giữ lấy 20 phần trăm. Người Do Thái đã chấp nhận đề xuất này dù phần diện tích được cho phép của họ là rất nhỏ. Nhưng người Arab đã từ chối nó và tiếp tục cuộc nổi dậy bạo động của họ. Lần từ chối thứ nhất.

10 năm sau, vào năm 1947, người Anh đã yêu cầu Liên Hiệp Quốc tìm kiếm một giải pháp mới để giải quyết sự xung đột xảy ra liên tục. Cũng như Ủy Ban Peel, LHQ đã quyết định rằng cách tốt nhất để giải quyết sự xung đột là chia đôi mảnh đất. Vào ngày 7 tháng 11 năm 1947, LHQ đã bỏ phiếu để thành lập ra hai quốc gia. Một lần nữa, người Do Thái đã chấp nhận lời đề nghị. Và một lần nữa, người Arab đã từ chối nó, nhưng lần này, họ đã từ chối bằng cách tiến hành một cuộc chiến tổng lực. Jordan, Ai Cập, Iraq, Lebanon và Syria đã tham gia vào cuộc chiến. Nhưng họ đã thất bại. Israel đã chiến thắng, và quay trở lại công việc xây dựng một quốc gia mới.

Đa phần mảnh đất được phân chia bởi LHQ được dành để thành lập một nhà nước Arab – bờ Tây và Đông Jerusalem – đã trở thành lãnh thổ bị chiếm đóng, không phải bởi Israel, mà bởi Jordan. 20 năm sau, vào năm 1967, người Arab, lần này được dẫn dắt bởi Ai Cập theo sau là Syria và Jordan, một lần nữa mong muốn tiêu diệt nhà nước Do Thái. Cuộc chiến 1967, được gọi là Cuộc Chiến 6 Ngày, đã kết thúc như một chiến thắng ngoạn mục cho Israel. Jerusalem và Bờ Tây, cũng như khu vực được gọi là Dải Gaza, đã rơi vào tay của Israel. Thế nhưng, chính phủ Israel đã bị chia rẽ về việc nên làm gì với vùng lãnh thổ mới. Một nửa muốn trả lại Bờ Tây cho Jordan và Dải Gaza cho Ai Cập để đổi lấy hòa bình. Nửa còn lại muốn giao nó cho người Arab trong khu vực, những người mà tự gọi bản thân mình là người Palestine, với sự hy vọng là cuối cùng họ sẽ được xây dựng đất nước riêng của họ. Cả 2 nỗ lực đều không đi đến đâu.

Vài tháng sau, khối Arab đã gặp gỡ ở Sudan và đưa ra tuyên bố “Ba Không” tai tiếng:

+ Không hòa bình với Israel.
+ Không công nhận Israel.
+ Và không đàm phán với Israel.

Một lần nữa, giải pháp 2 quốc gia đã bị bác bỏ bởi người Arab, khiến lần từ chối này là lần thứ 3.

Vào năm 2000, Thủ Tướng Israel Ehud Barak đã gặp nhau tại Trại David với Chủ Tịch của Tổ Chức Giải Phóng Palestine, ngài Yasser Arafat để đồng thuận một kế hoạch 2 quốc gia mới. Barak hứa giao cho Arafat một nhà nước Palestine ở Dải Gaza và 94% ở Bờ Tây với Đông Jerusalem là thủ đô. Nhưng nhà lãnh đạo Palestine đã từ chối đề nghị đó. Theo lời nói của Tổng Thống Mỹ Bill Clinton, Arafat đã “ở đây 14 ngày và đã nói ‘không’ với tất cả lời đề nghị.”

Thay vào đó, người Palestine đã thực hiện một làn sóng đánh bom tự sát đã giết chết hơn 1,000 người Israel và thêm hàng ngàn lần khác nữa – trên xe buýt, trong các hội trường đám cưới hoặc trong các tiệm bánh pizza. Lần từ chối thứ 4.

Vào năm 2008, người Israel một lần nữa đi tìm giải pháp. Thủ Tướng Ehud Olmert thậm chí đã đi xa hơn Ehud Barak, và đã nới rộng lời đề nghị cho hòa bình để bao gồm thêm vùng đất để làm thỏa thuận thêm hấp dẫn. Như người tiền nhiệm của ông ta, nhà lãnh đạo Palestine mới, Mahmoud Abbas, đã từ chối sự thỏa thuận đó. Lần từ chối thứ 5.

Trong khoảng thời gian giữa 2 nỗ lực này của Israel, Israel đã đơn phương rời khỏi Dải Gaza, giao cho người Palestine sự kiểm soát tuyệt đối. Thay vì phát triển lãnh thổ này vì lợi ích của công dân họ, người Palestine đã biến Dải Gaza thành một căn cứ khủng bố, một nơi mà họ đã bắn hàng ngàn tên lửa vào Israel. Mỗi lần Israel đã đồng ý có một nhà nước Palestine, người Palestine đã từ chối đề nghị đó, thường xuyên trong bạo lực.

Cho nên, nếu bạn quan tâm về hòa bình ở Trung Đông, có thể câu trả lời không phải là gây áp lực cho Israel để thực hiện một đề nghị giải hòa để thành lập một đất nước cho người Palestine. Có thể câu trả lời là gây áp lực đối với người Palestine để họ cuối cùng sẽ chấp nhận sự tồn tại của một đất nước Do Thái.

Tôi là David Brog, Giám Đốc Điều Hành của tổ chức Maccabee Task Force, cho Đại Học Prager.