Thứ Hai

Sao chỉ thấy rác mà không thấy người?

Hôm kia khai trương tuyến đường đi bộ Hồ Gươm, tôi với 3 đứa nhỏ nhà mình đi. Mỗi tội mưa to khiến 4 bố con không đi hết một vòng hồ được. Nhưng tối hôm qua thì 4 bố con đi hết một vòng hồ.

Sao chỉ thấy rác mà không thấy người?
Chính xác là lê la suốt 4 tiếng đồng hồ từ 18h đến 22h. Nhiều cảm xúc! Sáng nay xem trên FB và trên vài trang báo điện tử lớn, chỉ thấy từ khoá "Rác" là nhiều nhất. Không thấy những cảm xúc mà 4 bố con chúng tôi đã gặp. Tôi nghĩ mãi: Sao người ta chỉ nhìn thấy rác ở nơi mà nụ cười nhiều gấp triệu lần số rác họ thấy???

Tôi đi vòng quanh hồ, dừng lại chừng 5-7 bận (để bắt Pokemon cùng các con, để thử mua sắm xem giá cả thế nào, để nhìn ngắm những khuôn mặt đi qua). Thứ tôi thấy nhiều gấp chục lần, trăm lần số rác mà báo chí (và nhiều Facebooker) nhìn thấy lại là những hân hoan, những nụ cười, những hạnh phúc của các cặp đôi, của những đứa trẻ nhỏ xíu đang tập đi ngã oành oạch. Tôi cũng nhìn thấy rác ở những quầy kem. Nhưng tôi cũng nhìn thấy những người lao công dọn rất nhanh, nhìn thấy lũ trẻ con tìm thùng rác mà bỏ rác vào thùng, những người mẹ, người cha cúi xuống lượm rác con mình vứt ra để nhắc con phải giữ gìn vệ sinh... Sao báo chí không nhìn thấy điều ấy? Hay những điều ấy xa lạ quá mức để họ nhìn vào? Hình như người ta chỉ nhìn thấy những điều người ta muốn nhìn...

Cũng như nhiều thứ khác đang xảy ra trong cuộc đời này. Người tiêu cực nhìn đâu cũng ra thực phẩm bẩn, lừa đảo, dối gạt, ngoại tình,... Những thứ rác rưởi của cuộc sống. Và dường như, thông tin tiêu cực dễ gây chú ý hơn, dễ được tin hơn, dễ được bàn luận với nhau hơn thì phải...

Nghĩ đến hôn nhân cũng vậy. Nhiều người vợ, người chồng cũng nhìn chồng mình, vợ mình những điều họ chưa làm được thay vì nhìn thấy những điều tích cực, mặt tốt của chồng mình, vợ mình. Ta thích quy kết, đánh giá, nhận xét một ai đó bằng cảm xúc tiêu cực chứ không phải bằng cảm xúc tích cực. Ai cũng phải xấu thì mới là người bình thường. Ai mà tốt đẹp thì chẳng qua là chưa bị phát hiện ra cái xấu thôi. Và nếu khen ngợi ai đó họ luôn kèm theo từ "nhưng" sau đó. Bởi chẳng ai muốn thừa nhận ai tốt hơn mình...

Tôi cũng từng như vậy. Đôi khi cũng như vậy. Và nhận ra rằng đó là khi ta mất tự tin ghê gớm. Chỉ khi ta thấy ta kém cỏi hơn thì ta mới phải phủ nhận kẻ khác. Có ai thấy như tôi không???
Trở lại Hồ Gươm! Vẫn còn tối nay và tối mai nữa. Tôi vẫn chờ đợi một bài viết cảm xúc, những bộ ảnh đầy ắp nụ cười. Của những đêm đầu đời tuyến đường đi bộ Hà Nội. Tôi nghĩ điều đó tuyệt hơn nhiều là năm nào, tháng nào, ngày nào cũng chỉ thấy rác rến vậy...

Hoàng Anh Tú