Thứ Sáu

Giàu không đồng nghĩa với khôn, và nghèo chẳng phải vì ngu dốt

Tôi có một cuộc tranh luận với ông bạn tôi về người giàu người nghèo, sau khi nghe xong bài hát “con nhà giàu con nhà nghèo” của lão Rapper DSK.

Ông bạn tôi thì cổ hủ, cứ làm việc buôn bán chăm chỉ ở nhà, của giả đầy nhà. Còn tôi là thằng blogger rách rưới, xét trên phương diện tiền mặt, tôi thua đứt một trời một vực. Ông bạn thì có quan điểm: “khôn ngoan thì phải giàu, kẻ nghèo đều là đứa kém cỏi” làm tôi chạnh lòng hại não !

Giàu không đồng nghĩa với khôn, và nghèo chẳng phải vì ngu dốt
Tôi thì có quan điểm khác, giàu có muôn vàn lý do để giàu. Ví dụ như người đó chăm chỉ, chắc chắn là chăm chỉ mới giàu. Số còn lại có thể là sở thích, họ thích kiếm tiền, à ha, có thể do của hồi môn, ông bố có chục khuôn đất mặt đường và tèo, để lại cho thằng con độc nhất.

Giàu là do sở thích

Tôi không thiếu gì bạn để làm ví dụ, bạn tôi có thằng con nhà giàu, giàu tới độ có cả vài chục tỉ cho con đi đập phá. Thằng đấy có sở thích là đi xe ghẻ, con Dream Thái nát như cức. Nhưng mỗi lần nó mở yên, lôi ra cả sập tiền đập phá thì không phải xoắn. Hoặc giả như nó bị làm sao, chỉ cần ới một cái là có trăm triệu mang đền đứa bụng phưỡn ra, xong chuyện.

Sở thích của nó không phải là tỏ ra giàu, hay thích làm giàu. Sở thích của nó là đi chơi với bạn bè, suốt ngày rủ bạn đi chơi, đi phượt. Nói chung tiền nó phá thì tương đối ít, tới độ bố nó còn lo lắng vì mình kiếm được nhiều thế mà thằng con cứ như thằng đần. Thằng này thích nghèo !

Hay thằng khác, thằng này làm bác sĩ, nó thích giàu, hâm mộ người giàu. Đương nhiên thằng này có tật điên lên vì tiền và điên đầu vì tình ! Nó nhận bất cứ phong bì nào của người bệnh, cứ biếu là nhận, không biếu thì nó tiêm mạnh và lắc đầu tỏ vẻ nghiêm trọng, khó khăn.

Thằng này có tật tích tiền, bất cứ thứ gì hạn chế tiêu là nó hạn chế, đương nhiên sau 8 năm làm lụng vất vả, giờ nó có nhà đẹp, vợ xinh, xe đẹp. Nhưng thằng nì chơi với bạn thì chả ra con củ kê gì, không bao giờ chi một đồng nào cho bất kỳ cái gì liên quan tới “quan hệ” hoặc “bạn bè”. Thằng này thích giàu !

Một thằng khác, chăm chỉ làm ăn, và trong đầu nó tự nhắn nhủ rằng “đê ka mờ, đời không có tiền họ hàng nó khinh” vì nhà nó hoàn cảnh đặc biệt. Nó con nhà nghèo vãi nghèo, và họ hàng nhà nó thường xa lánh nó, cho nên từ lúc sinh ra tới giờ nó thường tự kỉ, và đầu nó chỉ có làm và tiền.

Sau gần chục năm vất vả, của ăn của để đầy nhà, nó cũng chả chơi với họ hàng vì muốn trả thù lần trước họ khinh ghét nhà nó. Ừ kệ mẹ nó, nó vẫn giàu. Thằng này có quyết tâm làm giàu !

Nghèo là do sở thích

Như tôi kể, nhiều khi nghèo không đánh đồng với lại ngu si, kém cỏi. Nhiều người mang tiền ra đo não là không đúng. Ví dụ như nghệ sĩ X nào đó, đi lang thang lấy cảm hứng làm văn, làm thơ. Họ không yêu tiền, họ chỉ nghĩ tiền là công cụ để đủ sống bằng thứ nhuận bút lèo tèo, chả sao cả. Họ vẫn thích nghèo theo kiểu vậy.

Một số người thích cuộc sống tự tại của họ, không bon chen, không nghe điện thoại cả ngày, có đủ vợ con, có một mái nhà. Ngày đi làm đồng còn tối về họ râm ran bên chén chè. Đẻ ra một lũ bốn đứa con đứa quái nào cũng đỗ đại học. Họ khuyên con cháu: “mày ơi xin mày đừng đỗ đại học làm tao khổ” sau đó thằng con đỗ những hai trường … vãi nghèo !

Nhiều, rất nhiều người không phải lười, mà họ thích cuộc sống của họ. Và đương nhiên là nếu không phấn đấu thì làm việc cũng chỉ đủ ăn mà thôi, nhưng họ lựa chọn như vậy ! Đủ là được chứ không cần giàu !

Tại sao mấy ông đánh đồng giàu với giỏi, nghèo với dốt ?

Trong họ nhà tôi, cứ thằng nào giàu là được tôn sùng, cho dù nó là cái quái gì cũng được. Đương nhiên tôi không giàu nên chả có lời ăn tiếng nói gì trong họ. Nhưng cũng chả ai dám khinh tôi vì tôi luôn đủ ăn, luôn ung dung tự tại. Nhưng cái câu cửa miệng lúc nào cũng là: “thằng con nhà anh X giỏi thế, năm nay nó được 1 tỉ kìa” hay “thằng kia kém anh nó một trời, làm mãi chả giàu”

Trong khi đó, tôi là thằng không giàu, nhưng học vị lẫn kiến thức thì không ai vượt qua được. Mấy ông nói gì tôi cũng có chuyện để nói, phân tích tỉ mỉ, mấy ông bảo tôi lắm mồm 😀 nhưng cũng chả ai cãi được. Cãi làm sao được khi mà cả ngày tôi chỉ ngồi nghiên cứu cơ chứ ? Chưa kể tôi muốn có tiền thì chỉ cần tham gia vài dự án là có tiền ăn vài tháng, tôi lại ngồi nghiên cứu. Vậy thì chả liên quan gì giữa việc nghèo với dốt cả !

Thằng giàu, lại nhắc tới thằng giàu trong họ nhà tôi, thằng ấy, cả nhà nó đi hát chầu văn các bác ạ. Cái món chầu văn cứ sờ vào là có tiền, người giàu muốn cúng nhiều vô kể. Đi hát hò hoặc phụ hát hò mỗi ngày cũng có đôi triệu, còn 1 triệu / ngày thì nhiều vô kể xiết. Thằng bố đang hát chầu văn ngon mách nước cho thằng con học lớp 6 bỏ học đi thổi sáo, thổi kèn cho bố nó ( đừng nghĩ bậy, thật đấy ). Và nhà nó có truyền thống học dốt, chỉ đủ biết chữ hát Karaoke, còn lại cứ nghề gì liên quan tới mê tín dị đoan mà chơi. Tiền vào như nước, gái ( cô đồng ) tha hồ ngủ cùng mà không mất tiền. Và giàu chả liên quan gì tới tài giỏi, nó là sở thích 😀

Còn, còn một ông nữa, trước kia về làng, làng hết quỹ đất nên ông ấy xin được mấy mảnh ruộng ở rìa đường cái. Những năm 80 trước đây, nhà ở rìa đường là nhục như chó. Này nhá cướp ngày, chộm đêm, đỡ hết xảy luôn. Trước đây nhà giàu là phải ở giữa làng. Chưa kể ruộng ở rìa đường chỉ tổ gà đạp, bụi bặm và chả có nước mà cấy cho ra hồn cấy. Ấy thế nghèo rách là thế, tới năm 2000 nhà nước đổ cho cái vết bê tông, cả làng sướng. Hắn mở tạp hoá nho nhỏ bán đồ lặt vặt, vẫn nghèo. Tới năm 2014 kìa, nhà nước cho cái đường, lần này là cái đường đổ rộng, đẹp thênh thang. Nhà nó tự dưng có cả chục khuôn đất mặt đường. Lần này thì tiêu nhoè, cứ gần 1 tỉ một khuôn ! Tuy cả nhà đứa nào cũng thất học do nghèo dài quá, nhưng giờ thì tiền tiêu khỏi xuể, lại có đôi khuôn mặt đường buôn bán. Tiền chảy vào nhà như nước, và đương nhiên là chả liên quan gì tới tài giỏi cả !

Các bạn giàu hay nghèo ?/ Jamviet