Thứ Hai

Nhật ký người thành phố

Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng cuối cùng thì bức tranh mà chúng ta đang vẽ lên cho nhau về cuộc sống đô thị có hình dáng như thế nào?

Ngày thứ Hai,

Sáng nay đưa con đi học rồi mình đưa vợ đi ăn bánh cuốn. Hầu hết bánh cuốn bây giờ  là hàn the nhưng việc ăn thì vẫn phải ăn thôi. Vợ mình thấy sợ, gọi bát phở của quán bên cạnh. Mình bảo vợ, phở này có khi cũng nấu bằng viên hóa chất từ biên giới về đấy. Thế mà cuối cùng cũng húp sạch cả nước.

Nhật ký người thành phố
Buổi trưa, mình đi nhà nghỉ với một cô  đồng nghiệp. Hôm nay mắt nàng có vết thâm tím, chắc lại có chuyện gì với chồng. Nhưng kệ thôi, chuyện nhà người ta không nên quan tâm làm gì nhiều. Vui vẻ với nhau lúc nào được thì vui.

Chiều đón con từ mẫu giáo về lại phát hiện ra dưới gót chân nó có vết lằn đỏ. Cô giáo chắc lại đánh nó vì tội lười ăn. Đánh gì mà kín thế. Không biết trong trường sư phạm có dạy không. Vợ mình đòi đến trường làm ầm lên, nhưng mà mình thì không thích rắc rối. Chuyện này có gì lạ đâu cơ chứ.

Ngày thứ Năm,

Nhà thầu bảo tình hình làm ăn bây giờ khó khăn lắm, chỉ hoa hồng được 10% thôi. Mình cũng nói luôn là thế thì anh về giải quyết khó khăn của công ty trước đi rồi lúc nào đỡ khó thì quay lại với em. Càng khó khăn thì phải càng biết nâng niu cơ hội chứ, dốt thật.

Thằng phó phòng tổ chức, trong bữa trưa dám tuyên bố sếp giải quyết chế độ cho con em. Lại một thằng dốt nữa, buổi chiều chắc phải mời sếp đi uống cốc bia kể chuyện này mới được.

Công việc thì căng thẳng, tối về nhà thì  vợ bắt đầu lảm nhảm về máy rửa bát. Lại còn có loại gọi là máy rửa bát. Cãi nhau một chặp xong mình nhớ ra là tuần trước mới tát cho hai cái rồi, có lẽ để mấy hôm nữa nói chuyện sau, giờ có gì lại bỏ về nhà ngoại phiền hà.

Chủ nhật,

Cuối cùng cũng phải tát cho vợ một cái vì tội hỗn. Con nó thích chơi iPad thì kệ nó, ngoan là được, lên mạng đọc vớ đọc vẩn xong đòi mua sách tranh cho nó. Nó có mà đọc khối.

Nhà ngoại lại nói chuyện ma chay giỗ chạp, tiền tiền nong nong. Đang điên hết cả  đầu, cái xưởng mình cung ứng vật tư xây lên, hôm thứ Sáu mới sập, chết mất mấy mạng. Tất nhiên là thằng chủ thầu xây dựng nó chịu thôi, nhưng mai họp kiểu gì cũng phiền hà. May mà biết nhả ra cho thằng phó giám đốc 5% nhé, không thì ai đỡ cho.

Tối may quá có một tý  tự do. Lên bar với thằng em dưới Hải Phòng, lại xin được số mấy em xinh xinh. Thôi cũng được, mai có chỗ giải quyết stress…

(hết trích đoạn)

Câu hỏi của ngày hôm nay là: chúng ta có thực sự sống một cuộc  đời như thế hay không? Chúng ta có chấp nhận một cuộc đời như thế hay không?

Nếu câu trả  lời của bạn là có, thì đã đến lúc bạn  đi tìm một câu trả lời khác.

Nếu câu trả  lời của bạn là không, thì lại phải hỏi tiếp: thế thì tại sao, bây giờ, từ mặt báo, facebook cho đến quán cà phê, từ công sở ban ngày đến lớp học tại chức ban đêm, chúng ta lại có xu hướng ngồi kể với nhau về một xã hội như thế, về những cuộc sống như thế, vẽ bức tranh đen tối như thế?

Có thể  là chúng ta cũng thực sự mang nhiều khó chịu, ẩn ức, cũng nhiều bức bối. Nhưng những chuyện nhân văn đâu cả rồi?

Lần cuối cùng bạn muốn kể cho người khác một một chuyện tốt đẹp, về một tấm gương nào đó, một hành động cao thượng nào đó, chia sẻ với nhau những niềm vui giản dị, ví dụ như một quán ăn sạch sẽ ngon lành là lúc nào?

Hôm nay, bạn  đã kể cho ai nghe một câu chuyện vui chưa?

Đức Hoàng/Vntinnhanh