Chủ Nhật

Nơi em đến bầu trời vẫn xanh [Tuổi thơ]

Tháng năm ơi em có muốn trở về
Làm cô tiên trong bao trò cổ tích
Để đong đầy ký ức tuổi thơ em!


Miên man trong cái rét cắt da cắt thịt của chiều đông, lãng đang đâu đây tiếng ai đó hò gieo một thời.
Ta chợt nhớ bao nhiêu điều thơ bé,
muốn một lần quay lại để đùa vui!


Vậy mà bao lần ta hò hẹn, bao lần ta vẽ lên một ký ức đẹp tựa mây ngàn, để lấp đầy những ký ức cũ kỹ xưa kia mà khi đó ta chẳng muốn chúng đến bên ta dù chỉ một lần.

Tuổi thơ, khi lãng đãng câu hò của nội, khi vô tình bị đánh vì mải chơi, bao nhiêu thứ chỉ muốn quên đi vậy mà cứ ùa về khiến tâm trí ta như nghẹn lại.

Em bé cưỡi trâu khi chiều về
Mẹ! cái mùa đông là thứ mẹ ghét nhất, mẹ ghét vì đôi gót son của mẹ trực trào những giọt lệ đỏ. Mẹ ghét phải chân trần lội xuống những làn nước lạnh băng. Và khi ấy, cái tuổi thơ hồn nhiên ấy cũng dắt theo những suy tư tò mò.Đùa chơi, chạy nhẩy hồn nhiên như nhưng con ong kiếm mật tận tụy, như những chú bướm chập chờn chào đón ánh bình minh.

Ta đẹp, cùng tiếng cười giòn tan như muốn nuốt đi bao lo toan của mẹ. Đôi lúc thấy mẹ ngăm nhìn mà tĩnh lặng. Phải chăng tuổi thơ đã qua với ta thật quá đỗi những ưu phiền.
Đông lạnh lắm, cái áo mùi quê cũ kỹ, mà ta mặc đi mặc lại được mẹ giặt cẩn thận, cất kỹ, ở trong túi đồ trên trần nhà. Giờ mẹ mới lôi xuống cho ta khoác lên vì gió lạnh lại về.

Mẹ cũng vậy, cái áo của mẹ chắc phải có từ mấy chục năm chứ ít gì, mẹ vẫn mặc đi mặc lại, dù đông này hay đông kia, mẹ chẳng biết mốt thời trang là gì! Lắm lúc cứ nghĩ ngẩn ngơ, mẹ thật kỳ diệu, sao cái gì mẹ cũng biết, cái gì mẹ cũng có, cái gì mẹ cũng chẳng cần. Làm sao mà những ghen tỵ lại trỗi dậy trong long được nhỉ? Ta hờn ghen với mẹ, ta muốn được trưởng thành để nếm trải những điều kỳ diệu mà mẹ đang có.

Vậy mà tuổi thơ không chỉ có tiếng hò gieo, mà còn cả những suy nghĩ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn đến lạ đời.
Hết giận, rồi gi, hết hờn rồi dỗi, bao nhiêu thứ mà chỉ có một lần ở lại. Chơi với nhau đơn giản vì thương mến, hay đôi lúc cũng chỉ vì ai đó có cái đồ chơi mà ta muốn được sở hữu ngắm nhìn.

Để rồi khi chạm tay vào ký ức, ta thấy cả một khoảng trời trong veo, thoảng thơm mùi quê hương lấm bẩn.

Mùi còn vương trên áo ta lúc chiều đông vội vã, trên lưng trâu. Cái mùi hôi, mà khi lớn lên, ta lại muốn được trở lại hít hà. Muốn được chỗm chọe một lần cho tan đi những nhớ nhung bùng cháy!

Để mỗi khi đông về, cả bầy lại dủ nhau đi nướng ngô, sắn, khoai, mà thực ra chỉ là thấy vui. Chứ có đứa nào nướng được cho ra hồn, sắn thì cháy nhem cháy sẹm. Vậy mà có ai chê nó bẩn nó khét đâu, vẫn cứ bóc ra và bỏ vô cái miệng nhỏ chũm chĩm ăn ngon lành.

Vẫn khen sắn nhà này ngon quá, khoai nhà kia bở quá, hà hít sít xoa mà ăn ngấu nghiến ngon lành.
Tàn đống lửa, má đứa nào, đứa ấy đỏ hồng lên như hai trái táo chín mọng. Mồm miệng lấm lem đen thui, phủi phủi, chùi chùi bằng cái tay áo mầu mậm đất.

Có đôi khi cả chúng nhìn nhau cười ầm lên thích thú, vì vừa quyệt nhọ được thằng cu tí mặt mèo.
Tuổi thơ chạy theo bao nhiêu khám phá, tò mò, có đứa ồ lên khi nhặt được hòn đá trắng, vui mừng tung tăng cười thích thú. Có đứa lại khóc nức nở, vì bị thua ván cờ ô quan, hay đâu đó có đứa gào lên đau đớn khi bị mẹ đánh đòn. Ôi cái chân nó bao nhiêu vết lươn hằn!

Cả chúng nhìn nó suýt xoa rồi ra vẻ thương cảm, thế là nó lại khóc, nó khóc vì ức, nó khóc vì bị mẹ đánh mà không hỏi rõ sự tình. Tối về thấy nó giận mẹ không them ăn cơm, vậy là mẹ lại sách roi vào quát mẹt.
Nó ngậm ngùi ngồi dậy, chui tọt xuống bếp ăn cơm trong nước mắt. Sáng sớm tinh mơ, mẹ đi chợ về mua cho nó cái kẹo bột là lại làm lành cười khúc khích.

Đúng là tuổi thơ!
Trẻ con chẳng giận ai được quá một giờ!

David Nguyễn