Thứ Ba

Đông về Mẹ có mặc đủ ấm không [Phan Ly]


Đêm mất ngủ, trở dậy khoác thêm áo rồi bước ra cửa sổ. Không khí lạnh tê người, thoảng trong gió là mùi hương nồng nàn, ngọt ngào. 

Đất trời như dịu dàng hơn, tĩnh lặng hơn sau mưa...Và hẳn...mùi hương ấy cũng làm chạnh lòng những tâm hồn đa cảm. Hương hoa gợi nhớ cả một bầu trời kỷ niệm mà ai đó đã trót bỏ quên...
Hoa sữa đang vào mùa rực rỡ làm phố và không gian như đặc quánh lại...Cứ ngửi cái mùi hương ấy làm mình thấy những muộn phiền, nhọc nhằn, lo toan trong cuộc sống bớt đi phần nào.


Càng về khuya hương hoa sữa lại càng nồng nàn, ngọt ngào, lẫn vào cả những giọt sương đêm lạnh mà ngất ngây. Giữa cái tiết trời lạnh giá này, bất chợt căng ngực, hít hà cái không khí ngào ngạt hương hoa ấy thấy lòng bình yên quá đỗi. Không khí như vô trùng chỉ còn hương hoa sữa khi hăng hắc, khi phảng phất đê mê khiến hồn người như trôi về miền thiên lạc. Cái hương thơm như được cây chắt chiu, dồn tụ. Mùi hương ấy bưng bức, nồng nàn đôi lúc không chịu nổi. Mùi hương nhắc nhớ, da diết như thể hoa sữa sợ người đời lãng quên. Giống như có những người được sinh ra, chỉ để suốt đời ta thương nhớ họ.

Bây giờ, đêm tháng Mười như dài hơn để ta thao thức nhớ về miền thơ dại xưa đã thành cổ tích. Nhìn ra xa chỉ thấy một màn đêm tĩnh lặng, bất chợt thấy tiếng ồn của những chiếc xe lao vội vã ngoài phố chẳng thể bình yên như tiếng dế hát năm nào.

Gió tháng Mười dài như nỗi nhớ...Nhưng không là phép màu để đưa ta về với ngày xưa...

Nhìn sang gái yêu đang ngủ ngon lành chợt thấy thoảng trong gió như vọng lại câu hát ru buồn của mẹ ngày xưa “Gió mùa thu mẹ ru con ngủ. Năm canh chầy thức đủ vừa năm”. Lòng chợt bồi hồi: Tháng Mười về, lạnh..mẹ có mặc đủ ấm hay không ???

Phan Hương Ly