Thứ Ba

Ngậm ngùi!

Ngậm ngùi!

Viết đôi câu bầy tỏ nỗi lòng
Những kỷ niệm những yêu thương xa lắm
Mà mẹ cha đã dành chọn cho con
Đã lâu rồi, rất lâu rồi phải không ba

Từ khi con vẫn là đứa trẻ
Luôn bướng bỉnh bị cha đánh khi chiều về
Và những khi con đê ngập nắng vàng
Con thường quên lời cha dậy bảo

Chạy theo chúng bạn bên những cánh diều
Thời ấy, cái thời con còn ngây ngô ấy
Con đâu nghĩ được gì đó xa sôi
Con chỉ biết vui đùa rồi nghịch dại

Để ngậm ngùi cha cho con doi vọt
Vết lươn hằn kín những chân con
Rồi những đêm trăn sáng lưng còng
Ba cõng con đi chơi khắp xóm

Mẹ ơ ầu tay bế tay du
Từ những thứ xa xôi cô tích
Con thích nghe thật nhiều và ước
Những thiên thần sẽ đến trong mơ
Và khi mẹ bây giờ tóc bạc

Áo pha sương khóe mắt chân chim
Và ba con không còn khỏe nữa
Con giật mình con đã quá tuổi chơi
Thấm thoát vậy thôi sao thời gian trôi vội

Cái nôi đầu đời con mong gặp lại
Nội chưa qua và ba còn rất trẻ
Vẫn ôm mẹ con và thì thầm vui vẻ
Như con, như bao đôi vợ chồng trẻ.


Hạnh phúc đơn sơ là thấy con cười
Để hôm nay con đơn côi thầm gọi
Thời gian này đừng vội nữa em ơi.
Để con để em để anh con nữa

Báo hiếu lưng còng trăm khổ ngàn đau
Mà mẹ cha đã dành cho con hết
Cả cuộc đời yêu lắm chỉ mẹ thôi

Minh Trường