Thứ Tư

Mẹ!


Mẹ


Cành bàng thả lá heo may.
Mẹ gầy,cái bóng khô gày cành tre.
Gót trai nứt nẻ đông hè
Ruộng sâu bấm mãi cũng tòe ngón chân

Mẹ ngồi vá áo trước sân
Vá bao mong ước,tay sần mũi kim
Bát canh đắng lá chân chim
Lẫn vài con tép mẹ tìm dành con


Co ro một mảnh chăn mòn
Tàn đêm,giác ngủ hãy còn ngoài chăn
Mẹ gom giẻ rách,giấy manh
Mặc đôi quang thủng,giữ lành tiếng rao

Áo nâu phơi vẹo bờ rào
Cái phận đã bạc còn cào phải chăn
Quả cà cõng mấy củ khoai
Con thút thít,mẹ ngẹn hai ba lần.

Tối về đến lớp bình dân
I tời nhặt được đôi vần lại rơi
Cha con trời gọi vể trời
Chái nhà mưa dột,ướt lời ru thương

Tiễn con ra chốn chiến trường
Gạt thầm nước mắt,mong đường con khô
Hai tay hết sẻ lại cho
Còn phần mẹ một thân cò qua sông…

Ps: Đây là bài thơ nổi tiếng của Thầy

Nguyễn ngọc Oánh.