Thứ Sáu

Có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu, tôi sai vì tôi muốn làm một người tử tế, một bác sỹ tốt!

Cuộc đời là một vở kịch, mà chúng ta là một diễn viên!

Hôm nay tôi xin kể về một câu chuyện tôi đã trải qua mà tôi không thể chia sẻ với ai khác.
Tôi là bác sỹ mới tốt nghiệp trường Đại học Y Hà Nội, hiện đang vừa học vừa làm tại một khoa ngoại một bệnh viện công ở Hà Nội.

Là bác sỹ, nhưng tôi vừa là người nhà bệnh nhân khi có người thân ốm đau phải vào viện, trong những hoàn cảnh ấy, tôi hiểu hơn ai hết những tâm sự và lo toan của bệnh nhân và gia đình của họ. Tôi hiểu nổi khổ của bệnh nhân và gia đình của họ, nổi khổ về bệnh tật, về tiền bạc. Bệnh viện có lẽ là nơi mà không ai muốn đến! Là bác sỹ tôi cũng từng đưa phong bì cho bác sỹ khác để bệnh nhân và gia đình yên lòng điều trị. Tôi hiểu cái cảm giác, những suy nghĩ của người bệnh và người nhà của họ khi mà chưa đưa phong bì cho bác sỹ trong khi người nhà của mình vẫn đang chờ mổ.

Có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu, tôi sai vì tôi muốn làm một người tử tế, một bác sỹ tốt!
Khi còn là sinh viên, tôi đã luôn mong muốn trở thành một bác sỹ tốt, khi mà chưa thể là bác sỹ giỏi.
Kể từ hồi đi làm, tôi chưa bao giờ nhận phong bì của bệnh nhân. Có những BN đưa phong bì cho tôi, nhưng tôi phải gọi điện thuyết phục họ quay lại viện để nhận lại và động viên họ yên tâm điều trị. Những BN tôi điều trị, mỗi khi người ta ra viện, cho tôi trái cây hay những đồ mà gia đình trồng được, tôi vui vẻ nhận, còn đưa phong bì cho tôi là việc không hề dễ. Tôi xuất thân trong gia đình cũng không khá giả gì, nhưng tôi tin vào luật nhân – quả ở đời. Tôi cho họ sự chân thành và an lòng, bình tĩnh trước bệnh tật. Còn tôi, tôi nhận được sự tin tưởng và quý mến ở họ và nhiều hơn thế nữa.

Cái nghề “cao quý” ấy của tôi đã gặp phải một cú sốc. Và hôm nay, tôi xin kể lại câu chuyện hoàn toàn có thật ấy, không một chút bịa đặt.
Thứ 6, sau khi hội chẩn thông qua mổ vào buổi chiều, 21h30 tôi đang cho thuốc, xem lại bệnh án tại phòng hành chính của khoa, chuẩn bị BN mổ tuần sau, thì người nhà BN bị u thực quản đi vào và nói muốn gặp tôi.

Tôi hỏi “bác muốn hỏi gì?” – “BN T.S.N bao giờ được hội chẩn à bác sỹ?”.
Tôi lấy bệnh án kiểm tra thì thấy thiếu kết quả chụp CT scans. “Của bác có đủ xét nghiệm rồi, nhưng thiếu phim cắt lớp vi tính nên chưa hội chẩn được bác nhé” – “Chiều nay, BN đi chụp phim rồi mà” – “À, sau khi chụp xong thì cần BS chẩn đoán hình ảnh đọc kết quả nữa bác nhé, mà người nhà bác bị u thực quản, mà phim cắt lớp ngực thì rất quan trọng để đánh giá giai đoạn, rồi sẽ quyết định hướng điều trị là phẫu thuật lấy u hay điều trị tia xạ và hóa chất. Nên bác cứ về đi (BN thường ngoại trú trong thời gian chờ đợi hội chẩn), khi nào có phim gửi về khoa (bình thường phim XQ, CT sẽ được khoa chẩn đoán hình ảnh gửi về khoa khi có kết quả) tôi sẽ gọi bác lên hội chẩn sau”- “Vâng!...” Sau đó BN dấm dúi nhét phong bì vào dưới bệnh án, tôi nói “tôi không nhận đâu, bác cầm lấy đi”, đến lần thứ 3 người nhà BN vẫn để đấy, nói “tôi cảm ơn bác sỹ”. Tôi từ chối không nhận, người nhà BN để đấy vội vàng bỏ ra ngoài đi về.

Lúc ấy, tôi định ra gọi BN lại để trả lại, nhưng nếu ra giằng co với người nhà BN vì cái phong bì là một điều không hay. Nếu tôi cứ để đấy, người khác cầm đi tôi sẽ không biết ăn nói như thế nào với BN nếu họ hỏi. Lúc ấy trong đầu tôi chợt nghĩ, tôi sẽ cất hộ cho bác vậy, khi nào bác ra viện tôi sẽ trả lại. Tôi tưởng tưởng ra cảnh BN xúc động cầm lại phong bì của mình sau khi điều trị xong xuôi (vì BN này làm ruộng). Tôi cất phong bì ấy, không đụng đến, không mở ra xem bên trong là tiền hay là giấy và là bao nhiêu. Bên ngoài phong bì ghi: “BN T.S.N, địa chỉ…, mổ…, sđt…”, phần người nhận ghi “Xin cảm ơn bác sỹ”
Thứ 7, chủ nhật là ngày nghỉ
Chiều thứ 2, tôi chuẩn bị hồ sơ hội chẩn (khoa tôi hội chẩn thông qua mổ và thứ 2 , thứ 4 hàng tuần), tôi kiểm tra vẫn chưa thấy kết quả CT về, tôi gọi cho người nhà BN báo “của bác chưa có phim cắt lớp vi tính, nên chưa thể hội chẩn hôm nay được, bác cứ về đi (vì BN phải đợi từ sáng, tôi không muốn họ phải đợi thêm), khi nào có phim cắt lớp vi tính tôi sẽ gọi cho bác lên hội chẩn sau (viện tôi, phim CLVT thường trả sau khi chụp 2 – 3 ngày)”. BN và người nhà không thắc mắc gì thêm.

Chiều thứ 3, 18h30 tôi vừa đi mổ về, đang ngồi xem lại bệnh án mới vào. Người nhà BN lại đến gặp tôi và hỏi đã có phim CLVT chưa, tôi xem bệnh án và thấy chưa có, tôi nói “của bác chưa có phim đâu, có thể vì bác sỹ chẩn đoán hình ảnh chưa đọc được, sáng mai bác xuống khoa chẩn đoán hình ảnh chỗ bác chụp hỏi lại xem nhé”. Lúc ấy có cô điều dưỡng ngồi đấy, tôi giải thích thêm cho người nhà BN một số vấn đề nữa và hướng dẫn bệnh nhân đi hỏi lại.

Xong xuôi, nhưng người nhà BN chưa muốn đi, một lúc sau cô điều dưỡng ra ngoài thay dịch truyền, người nhà BN lại gần và nói “bác sỹ cho tôi xin lại cái phong bì hôm trước, tôi đưa nhầm, vì bác không phải là bác sỹ điều trị” (tôi điều trị cùng với bác sỹ X ở buồng bệnh ấy với vai trò vừa làm vừa học, nhưng làm nhiều hơn học và mọi vấn đề của BN đều do tôi giải quyết, trừ những vấn đề quá khó khăn). Lúc ấy tôi nói luôn “vâng, tôi cũng không muốn nhận của bác đâu, bác cứ ra ngoài đợi tôi một lát, lát nữa rãnh tôi đưa lại cho bác (vì tôi không để phogn bì ở đấy)”.

10 phút sau, tôi không muốn để việc đấy quá lâu, để rồi phải suy nghĩ, tôi lấy phong bì, gọi người nhà BN vào phòng riêng và đưa phong bì còn nguyên vẹn cho họ. Người nhà BN nhét ngay phong bì vào túi, cảm ơn, rồi vội bỏ ra ngoài.

Một lúc sau tôi quay lại phòng hành chính, thì thấy phim cắt lớp vi tính được trả trên bàn. Tôi kiểm tra thấy phim của BN T.S.N. Kết quả, u thực quản T3N1M0, không có chỉ định phẫu thuật cắt u mà điều trị tia xạ. Tôi gọi lại cho người nhà nói, của bác đã có phim CT, ngày mai (thứ 4) bác đưa bệnh nhân đến hội chẩn nhé!
Mọi việc tưởng kết thúc ở đấy.
Sau đó tôi đi buồng xem bệnh nhân.

20h05, có hai người phụ nữ tôi chưa từng gặp mặt, hỏi tôi có phải là bác sỹ Y không, và nói muốn gặp riêng tôi. Tôi mời họ vào phòng, họ giới thiêu họ là bác sỹ A ở bệnh viện B, và bác sỹ C ở bệnh viện D. là người nhà BN T.S.N. Linh cảm có vấn đề không ổn, tôi nói chị cứ đi thẳng vào vấn đề đi…
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kéo dài khoảng 45 phút. Trong suốt thời gian đó, tôi chỉ nói tổng cộng khoảng 7 phút, và liên tục bị ngắt lời, thời gian còn lại là nghe chửi và đe dọa: rằng tại sao thứ 2 tôi lại gọi cho BN bảo là về đi, ko hội chẩn, để BN về lo lắng, hoang mang muốn xin ra viện không điều trị tiếp, Rằng tôi không phải là bác sỹ điều trị chính nên không được phép nhận phong bì. Rằng tại sao khi BN đưa nếu biết là đưa nhầm, tại sao tôi không báo cho người nhà rằng tôi không phải là bác sỹ điều trị, mà bác phải đưa cho bác sỹ X, như vậy BN đỡ mất thời gian. Rằng nếu tôi không nhận thì mấy ngày qua tôi đã làm gì cái phong bì kia. Rằng tôi là người không trung thực. Rằng họ biết là ở đâu cũng có phong bì cả, ngay cả họ và bệnh viện của họ, nhưng tôi không được phép nhận vì tôi không phải là bác sỹ điều trị chính và tôi đang học v.v. và v.v. Rồi họ đe dọa và đưa ra đề nghị rằng tôi phải xin lỗi BN và gia đình, và động viên họ yên tâm điều trị mà không sợ bị trù dập. Tôi phải làm theo ý họ nếu không muốn làm to chuyện. Rằng họ là người trong ngành có thể bảo vệ được tôi, nhưng cũng có thể cho tôi chết bất cứ lúc nào. Kết thúc, tôi chỉ xin họ ít phút để nói suy nghĩ của mình, tôi nói đến lần thứ 5 chưa hết câu thì đã bị họ cắt ngang lời…

Cuộc nói chuyện cũng kết thúc. Nhưng một cảm giác chua chát, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một chuyện như thế lại đến với mình. Lúc ấy, tôi thấy sợ, sợ chính Bn và người nhà. Tôi thấy mình quá nhỏ bé, quá mỏng manh và dễ tổn thương, đồng nghiệp của tôi, anh chị bác sỹ khác và thầy tôi có lẽ sẽ không ai đứng về phía tôi, tin tôi nếu họ biết về câu chuyện này. BN khi ốm đau đến tìm bác sỹ với một niềm tin, một hy vọng, và chúng tôi là điểm tựa để họ chiến thắng bệnh tật. Nhưng khi bác sỹ mất niềm tin, chúng tôi sẽ dựa vào ai? Và chính những người trong ngành lại đối xử với nhau như vậy!
Mệt mỏi và buồn, tôi bỏ lại công việc về sớm. Ngồi trong phòng một mình, nước mắt cứ trào ra. Nhiều đêm tôi mất ngủ. Cay đắng thay một cái nghề bạc!
Có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu, tôi sai vì tôi muốn làm một người tử tế, một bác sỹ tốt!
Cuộc đời mà, đâu phải một giấc mơ!

- HMU Confession -