Thứ Ba

Nhật ký cô giáo học cao học Ế

Học xong cao đẳng sư phạm mầm non, bao nhiêu háo hức, mong chờ công bắt đầu công việc mới nhưng đời không như là mơ.

Dài cổ chờ đợi, ở nhà với ba mẹ gần cả năm trời, tinh thần nhuệ khí của tôi đã giảm đi đáng kể. Bao nhiêu lần cái từ “giá như…” văng vẳng trong đầu, mọi người trong gia đình bắt đầu sốt ruột. Và hơn ai hết lòng tôi nóng như lửa đốt và bắt đầu nghi ngờ về sự lựa chọn nghề nghiệp của mình.

May thay, đến lúc tưởng chừng vô vọng thì tôi được ký hợp đồng dạy tại trường mầm non tại một xã nghèo, huyện miền núi cách nhà 30 km. Chặc lưỡi, thôi kệ, miễn có việc làm là tốt rồi. Hăm hở vác ba lô lên thôi, cuối tuần lại về nhà.

Một bịch kẹo bự chiêu dụ học sinh

Lên tới nơi nhận công tác, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm, ngoài đồng nghiệp là người dân tộc Kinh thì xung quanh tôi là đồng bào dân tộc thiểu số, nói tiếng Kinh còn lơ lớ.

Cô giáo trên vùng cao
Ngày đầu tiên đi dạy, cứ ngỡ lớp học đông lắm, theo danh sách lớp thì có tới 25 em cơ mà. Vậy mà quá giờ vào lớp 30 phút, lớp lèo tèo có 5 mống. Hỏi nguyên nhân thì một em nói tiếng Kinh ngọng líu ngọng lo kèm cái lắc đầu nguầy nguậy: “Không biết”

Thôi thì có ai dạy nấy, bắt đầu bài giảng đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác thì tôi bắt đầu nhận ra hình như các – em- không –hiểu- tôi – đang- nói- cái – gì.

Sáng mai, lớp học chỉ còn còn hai em. Thế này thì dạy sao đây? Cái khó ló cái khôn, tôi mua một bịch kẹo bánh thật bự nhờ hai em dẫn đến từng nhà học sinh. Lê lết hết buổi sáng, năn nỉ phụ huynh, năn nỉ học sinh với quảng cáo: “Đi học vui lắm, bạn nào ngoan sẽ được tặng bánh kẹo, đồ chơi,…”
Tình hình sáng hôm sau khá khẩm hơn, được 20 học sinh. Thấy lớp học đông đủ mà mừng muốn rơi nước mắt. Điều mà trước đây tôi chưa- bao – giờ- tưởng – tượng.

Ế dài!

Sáng dạy, chiều chuẩn bị giáo án. Dù sao thì ban ngày, vẫn còn nhiều học sinh, đồng nghiệp cấp 1 ở trường nên không khí còn vui vẻ. Sợ nhất là đêm đến.

Ăn uống xong, trời sụp tối. Sự im lặng đến đáng sợ! Mấy chị em ngồi tám chuyện một hồi – ngày nào cũng vậy. Không tivi, không internet, không biết làm gì. Mới 8 giờ tối, ngoài đường đã vắng tanh. Thôi chết! Từ tối thứ 2 đến thứ 5 mà như thế này thì “tiêu” mất thôi.

Ngày đầu tiên hai chị thở dài: “Chưa có người yêu thì tranh thủ mấy ngày nghỉ về nhà, chứ ở trên này thì mốc meo mất thôi” nghe đã thấy ớn ớn.

Trường toàn giáo viên nữ, hết veo một cơ hội. Liếc ngang, liếc dọc các cơ quan gần trường thì có lèo tèo vài anh nam nhưng khổ nổi các – anh – đều – đã – có – vợ.
Chẳng lẽ cuộc đời lại hẩm hiu thế này. Vận động thôi - luôn tự nhủ như vậy thế nhưng cuối tuần về nhà thì mệt quá nằm dài cả ngày hay thì cũng tíu tít với ba mẹ và hội bạn cấp 3 ngày xưa. Gặp được một nửa của mình không phải dễ, đâu phải gặp ai cũng yêu được mà đằng này lại còn không có cơ hội gặp gỡ được gặp gỡ nữa.

Càng ở lâu, càng thấm, 7 -8 giờ tối đã leo lên giường ngủ. Nằm trên giường trằn trọc có ngủ được đâu, kéo dài thế này thì chết mất – mình mới có 23 tuổi. Thay đổi cho đỡ buồn, ba chị em làm đủ thứ: nào thêu thùa, may vá, gấp sao, gấp hạc,...

Thôi thì đủ cả, trò nào cũng được một thời gian rồi chán, riết rồi căn phòng tập thể tràn ngập những sản phẩm hand-made xinh xinh.

Nhìn hai chị đồng nghiệp đã ngót nghét 30, vẫn ngày ngày lên lớp, tối về quạnh quẽ với hy vọng mong manh sắp được chuyển về đồng bằng mà tôi giật mình: "Rồi mình cũng sẽ như thế này sao...."

Cảm xúc