Thứ Ba

Có những người nên quên mà lại chẳng quên được...

Em luôn tự hỏi, không biết tới bao giờ em mới sẵn sàng đón nhận một người khác anh, có thể chạm tới ôm lấy em và không im lặng như anh đã từng? Em sẽ còn vùi tuổi trẻ trong thứ nhung nhớ không tên này bao lâu? Thật kì lạ. Có những điều xảy ra sau chừng ấy năm mà đến giờ cảm xúc vẫn y như cũ. Lẽ ra nên quên mà lại chẳng quên... 
Đến bây giờ khi hiểu được cảm xúc này không có ý nghĩa gì cả, tự nhiên nhận ra thứ mình nâng niu chỉ là những thứ đã qua rồi.

Tuổi trẻ của em, em đã dành quá nhiều ngày để nghĩ về những thứ mông lung. Em là người rất thích suy nghĩ. Em thường dành thời gian để nghĩ về anh, một người chỉ còn tồn tại trong em những hình ảnh hết sức mơ hồ. Rồi em nghĩ về những điều đã qua, những kí ức về anh đã từ rất xa mà em không chắc sẽ còn nhớ được về nó bao lâu nữa. Nói tóm lại, sau chừng ấy năm, anh đối với em vẫn là một bức tượng đài, hiển hiện vững chãi từ một khoảng cách rất xa mà em không thể nhìn rõ, cũng không thể nào chạm tới được.

Có những người nên quên mà lại chẳng quên được...

Tuổi trẻ của em, có anh là một cơn gió, đến nhẹ nhàng và đi cũng nhẹ nhàng. Những gì trong lòng anh, em mãi mãi không hiểu được, em chỉ biết, với em, những năm tháng có anh, là những năm tháng mà một lần nữa em mong muốn có được nhất.
Em không gặp anh đã rất lâu rồi. Lâu đến mức hình ảnh của anh trong em không còn rõ nét nữa. Em đã lắp ghép những mảnh kí ức còn sót lại về anh, vẽ thêm lên đó bằng cả trí tưởng tượng của em nữa. Nhưng điều buồn nhất là, anh chẳng bao giờ cất tiếng, anh luôn im lặng. Anh im lặng tới mức trong trí nhớ của em về anh là một không gian tĩnh đến vô hạn. Ít nhất, hãy cho em biết, làm thế nào để em đừng tự thôi miên bản thân trong những cảm thức bất tận về anh nữa được không?
Em luôn tự hỏi, không biết tới bao giờ em mới sẵn sàng đón nhận một người khác anh, có thể chạm tới ôm lấy em và không im lặng như anh đã từng? Em sẽ còn vùi tuổi trẻ trong thứ nhung nhớ không tên này bao lâu? Thật kì lạ. Có những điều xảy ra sau chừng ấy năm mà đến giờ cảm xúc vẫn y như cũ. Lẽ ra nên quên mà lại chẳng quên... Đến bây giờ khi hiểu được cảm xúc này không có ý nghĩa gì cả, tự nhiên nhận ra thứ mình nâng niu chỉ là những thứ đã qua rồi.
Phuong Do