Chủ Nhật

Tôi sẽ lắng nghe em hát, để mang em về hoặc giết chết nỗi cô đơn..

Hạnh phúc ngày xưa, bây giờ đã không còn rồi em à. Hai ta giờ đây chỉ đi song song cùng nhau, chứ chẳng phải là cùng một nẻo đường về cùng chỗ được nữa. Tình cảm giữa em dành cho tôi chỉ còn là một người bạn tưởng chừng như quá xa lạ, đúng không em? Tôi cũng muốn bản thân mình sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác, nhưng… em này tôi không đủ lòng kìm chế.

Tôi sẽ lắng nghe em hát, để mang em về hoặc giết chết nỗi cô đơn..

Đành thì… em bước đi theo ai khác, vòng tay ấm và biết bao nụ hôn nồng nàn như ngày đó thì em cũng sẽ chia sớt cho người ta. Mỗi khi nghĩ như thế, tôi cảm nhận được sự đay nghiến nào đấy bóp nát cõi lòng. Con tim cũng bắt đầu lỗi nhịp.

Em sẽ chẳng hiểu đâu…


Những tháng năm vắng bóng hình em bên cạnh, tôi thường hay cau có khi mắc phải một công việc gì đó, rất nhỏ. Tôi thường xuyên hiểu được mình khó chịu như thế nào, lúc mà đường tôi đi chỉ riêng tôi với chính chiếc bóng của mình giữa đêm quạnh hiu lạnh buốt. Tôi luôn tự hỏi rằng mình phải làm sao, để mang em về hoặc giết chết nỗi nhớ đến em trong tim tôi.

Còn những đêm ngồi trước màn hình máy tính, đánh lên từng con chữ trong vô thức như lúc này. Tôi hay viết một thứ gì đó, dành cho em, cho riêng tình cảm đôi ta dù đã kết thúc thật rồi. Nhưng… tôi cũng không mong em sẽ đọc được từng dòng chữ nguệch ngoạc này. À, mà có muốn cũng sẽ chẳng bao giờ được như thế đâu – tôi khờ thật.

Một điều hôm nay thật khó hiểu, chẳng biết tại sao giờ này… nỗi nhớ về em trong tôi lại cảm thấy nhạt quá, nhạt một cách vô vị đấy em. Có phải chăng tôi đã mất hết cảm giác yêu ai đó thật nhiều và… đang thật sự muốn đi tìm một tình cảm khác để người ta yêu tôi, chứ không phải là tôi lệ thuộc vào người ta nữa. Giống như ngày xưa, tôi lệ thuộc vào em quá nhiều.

Trong lúc này, lý trí tôi vẫn hay nghĩ về em. Nhưng nó không như điên, như dại nữa…

Mà là, một xúc cảm gì đó đại loại như là nghĩa vụ cần phải làm và… cũng giống như sự luyến tiếc của một thói quen cần nghĩ đến. Rồi về sau, em vẫn bước tiếp trên quãng đường của riêng mình, em sẽ tìm được một người con trai khác yêu em nhiều hơn tôi đã từng yêu và… có lẽ tôi cũng thế, đơn giản là vì một điều – vốn dĩ mỗi người trên thế gian điều không đối mặt được với vực thẩm của sự cô đơn.

Nếu như, có sự lựa chọn… tôi vẫn yêu em. Nhưng đời mà, trớ trêu lắm khi nghĩ suy đó không thuộc về tôi nữa. Tôi cảm nhận được có thứ gì đó xa xỉ lắm trong câu nói này, khiến tôi không đủ nghị lực để tiếp tục chờ đợi, có cái gì đó thật xa vời mà tôi không bao giờ với lấy tới. Có phải em cũng nghĩ giống tôi – tôi yếu đuối và nhu nhược quá trong cảm giác đợi chờ?

Có người bảo với tôi hãy viết một bài thơ, bài blog hay một đoạn truyện ngắn về cuộc đời mình và nhìn lại xem, nó có ý nghĩa như thế nào?

Vâng… tôi đã viết rồi và nhiều hơn họ nghĩ nữa, nhưng họ đâu biết tôi đã làm như thế mỗi lúc lẻ loi một mình? Họ nào biết khi chỉ thấy tôi mĩm cười nói thật nhiều với họ. Điều đó, cũng không quan trọng đâu vì trước mặt họ, tôi không muốn mình có đủ lớn nỗi buồn đang chồng chất. Chỉ cần… họ thấy tôi vui là quá đủ rồi. Còn riêng em, tôi cũng chưa bao giờ muốn em sẽ đọc được hết những mớ hổn độn này, tôi ghét điều đó – tôi sợ em sẽ khó xử.

Nhưng…

Mỗi lúc lặng lẽ ngồi một mình, tôi đọc đi đọc lại tất cả những gì mình viết. Khó thể nghờ chỉ toàn vết thương hòa lẫn nỗi đau.

Vậy mà.

Nhiều lúc vu vơ, tôi tự nhủ là mình đang buồn về ai trong từng con chữ ấy? Vì lúc này với tôi, nỗi nhớ về em không đậm sâu nữa rồi. Dù rằng riêng tôi luôn muốn được lắng nghe, tiếng em hát… hát thật lâu, thật sâu tận tâm can khi mà âm vang nỗi nhớ quanh quẩn nơi đây. Nhưng với tư cách một người bạn, chứ không còn nghĩ rằng cùng hát với nhau trong cái ôm ấm êm nữa.

Giờ tôi sẽ cố bước đi, khi không cần em. Mặc cho bản thân, không biết mình đang tìm hay kiếm thứ gì. Mặc cho phía trước là hố sâu hụt hẫng, tôi vẫn dặn lòng đừng nên dừng lại. Vì tôi biết, nếu dừng lại thì… tôi sẽ lùi về tìm em giữa nỗi nhớ đất trời mênh mông.

Thôi…

Tôi bước đi, em nhé!

Đi thật xa, xa lắm. Nơi mà không có em ở nơi đó.

Nhưng…

Tôi sẽ không quên lời mà chính tôi đã nói.

“Tôi sẽ lắng nghe, nghe em hát… hát thật lâu, thật sâu. Dù trong tí tách nỗi nhớ thoáng qua.”

Vậy đi…

Em nhé!

Đắng/blogcamxuc.net