Thứ Ba

Em nhớ anh và Hà Nội!

Hà Nội mùa này lắm những cơn mưa
............................................
Hà Nội trong mắt anh giờ ngớt mưa chưa?
Hà Nội phía em mưa vẫn còn đang hát. “ 

Anh – Hà Nội – Và Cơn Mưa Của Em.

Hôm nay Hà Nội oi bức quá, chắc là trời sắp đổ mưa rào. Ngồi trong căn phòng còn đang hầm hập hơi thở của những ngày nắng tháng 6, tự nhiên lại ước mưa đến thật nhanh để làm tan dịu cảm giác ngột ngạt. Hà Nội phía em, Hà Nội dài hơn nỗi nhớ.

Có rất nhiều lần em đợi chờ những cơn mưa rơi xuống, để em được ngửi mùi đất quê hương nồng nàn dội lên, nồng nàn trong tóc em, trong mắt em và trong cả tay em nữa. Giá anh có thể ngồi đây trong giây phút cùng lắng nghe Hà Nội của những ngày có mưa anh nhỉ? Gió đang thổi tung đám lá xoay những vòng tròn như ngọn lông chông vùng thảo nguyên, có cái gì tựa như hơi thở của đất trời chuyển mình giữa hai đầu Hà Nội. Và em còn thấy hơi thở ấy đang bồi hồi trong lồng ngực căng tràn những hương thơm của đất yêu, như thể sự sống ấy không bao giờ thôi rạo rực !

Em nhớ anh và Hà Nội!
Em nhớ anh và Hà Nội!


Vệt mưa dài là bàn tay níu giữ. Khoảng cách giữa anh và em, làm sao níu cho khoảng cách đó ngày một gần thêm để không còn khoảng trống. Sự trống trải về không gian và thời gian nào có đáng sợ bằng sự trống trải của lòng người. Vậy mà em lại đang thấy mình trống trải.

Có nhiều người nói với em về nỗi nhớ, họ bảo rằng trước mỗi chuyến đi xa họ đã thấy nỗi nhớ âm thầm len lỏi trong tim mình thành một cảm giác nằng nặc giống như nước mắt làm nặng đôi hàng mi.

Anh có biết sự xa cách của em và anh làm cho Hà Nội của em thêm đẹp không anh? Bởi vắng anh,em ngồi ngắm Hà Nội nhiều hơn. Em ngắm Hà Nội của em qua cái ban công nhỏ lấp mình sau những hàng sấu dài bất tận….

Trái tim của em gắn với từng con phố có cây sấu già để tới hè sẽ cho những quả chín vàng thơm, cho em được hít hà và mân mê như một đứa trẻ nhận quà của mẹ. Và con đường lộng gió trải dọc từ nhà tới tận chợ  . Bưởi thơm ngát trong mùa loa kèn thân mật, em không đếm được nó đã chứng kiên bao nhiêu lần em hát trong nỗi nhớ về anh….

Ngày bé em vẫn chơi trò bập bênh và vô tư lớn. Giờ đây, trò bập bênh nỗi nhớ làm em thấy cần phải dừng lại. Một phía Hà Nội sẽ lắng xuống và phía Hà Nội kia sẽ tiến lại gần hơn…

Về thôi nào tôi ơi, trong một ngày mưa rào của mùa hè Hà Nội. Nắng, dù có gay gắt đến đâu. Bụi, dù có nhạt nhoà đến đâu. Người, dù có chen chúc đến đâu. Thì Hà Nội trong mắt em vẫn vẹn nguyên trong sáng, thanh khiết và da diết nhớ anh dù cơn mưa sẽ dứt.

“Em ở xa anh lắm. Nhưng em vẫn nhớ anh

Em ở nơi không anh. Nhưng vẫn gần anh nhất.

Nửa em là trái đất. Nửa anh là bầu trời

Đất không thể thiếu trời. Trời làm sao thiếu đất?

Khi nào buồn vui nhất. Mình thầm gọi tên nhau.”

Trang Kudo