Thứ Bảy

Mong Chờ

Mong chờ!


Gió nhẹ thổi phố buồn thiếu nắng
Lạnh bờ vai thếu một giấc mơ
Hôm qua ấy hôm nay đã lặng
Em nơi nào gió có còn vương.

Cái cây nhỏ bên đường hôm ấyĐã đâm mầm đón nắng chưa emCũng là quen giấc ngủ thiếu rèmEm bên mẹ anh còn lẻ bóng.

Giấc chưa nồng ta tỉnh còn vươngHôm qua ấy hôm nay đã khácPhố sang mùa anh nhớ vòng tayNhững ấm êm những lời thủ thỉ.

Bước chung đường chăn gối cùng đêmNhưng sao lạ khi buồn ta nhớMuốn nên chồng kết mối tơ duyênTa nhớ lắm đắm đôi mắt huyền.

Môi khẽ nụ vài gầy buông lỏngTóc mây cài lá liễu mày xinhHôm xa ấy hôm nay vẫn vậyVẫn nồng nàn em hãy đợi anh.

Minh Trường

Ai Biết!
Ai biết được cuộc đời mấy thủa
Khi trèo cao tận đỉnh vinh quang
Khi lại bị ngã vùi vướng bẩn
Mặt bùn đầy chân đất phong sương.

Ai biết chọn cho mình đường tốtKhông gập ghềnh gian khó phong baNão ai biết mấy đời lam lũThân phận nghèo hay có vinh hoa.

Bởi ở đời nào đâu chỉ cóCố đêm đèn nghiêng bút thành danhNào đâu phải có tài hữu dụngĐem sức mình cống hiến là song.

Ở đời vậy đầu cần là cóMuốn cho đời đâu muốn là songHãy nghĩ suy cho tìm thấy hiểuGiữa phòng trần đừng vội mà quyên.

Minh Trường