Thứ Hai

Toilet Bệnh Viện - điều gì mình không muốn thì đừng đem lại cho người khác

Một nhà truyền giáo nọ, một ngày kia ông bị ngộ độc thức ăn và phải nằm viện.

Vốn tính rất cẩn thận và vô cùng sạch sẽ nên khi vừa bước vào nhà vệ sinh bệnh viện ông đã nhăn mặt rồi lợm hết cả cổ, liên tục khạc nhổ.

Nhìn cứt đái nhoe nhoét trong bồn cầu, be bét khắp sàn mà không được giội mà muốn xỉu nhưng vì cơn buồn sầm sập kéo đến rồi nên ông đành cố nhắm mắt nhắm mũi tụt quần và ngồi xuống.

Vừa phọt phẹt, dặn như bà đẻ ông vừa làu bàu:

- Đã thế tý bố mày cũng đéo thèm giội cho thằng sau... ăn đủ!

Toilet Bệnh Viện -  điều gì mình không muốn thì đừng đem lại cho người khác
Ngay khi nhà truyền giáo vừa dứt lời thì bất chợt bồn cầu lên tiếng:

- Vâng, chỉ vừa mấy phút trước thôi một bệnh nhân làm nghề phụ hồ vào thấy mình mẩy tôi nhớp nháp anh ấy vừa ị và cũng vừa lẩm nhẩm như ngài. Và kết quả là, như ngài đã thấy, ngài đã ăn đủ.

- Tổ sư bố thằng phụ hồ đấy! Nó nằm buồng nào, nói cho ta biết để ta vào cho nó mấy cái bạt tai vì cái tôi vô ý thức này!

- Xin ngài thứ lỗi, tôi không thể làm theo ý ngài được ạ!- Vì sao? Chả lẽ nhà ngươi không muốn sạch sẽ, thơm tho? Nhà ngươi không muốn ta trả thù hộ sao?

- Dạ, thơm tho đương nhiên là điều tôi rất muốn, bởi nếu tôi được thơm tho thì không những tôi được lợi mà chính các ngài còn là những người được lợi đầu tiên. Ngài xem, môi trường bệnh viện vốn đã quá nhiều nguy cơ để lây nhiễm, lây chéo rồi, vậy mà người bệnh không có ý thức giữ gìn vệ sinh chung, ai cũng phóng uế vô thức thế này thì bảo sao mà bệnh tật không ngày một nhiều? Nhưng tôi không thể tiết lộ số buồng điều trị của người phụ hồ đó được. Đơn giản vì nếu tôi là người bép xép thì chỉ ít phút nữa thôi chính ngài cũng sẽ được một ai đó cho vài cái bạt tai bởi họ cũng phát điên vì cái sản phẩm mà ngài để lại cho họ... ăn đủ. Xa hơn nữa, nếu tôi không học cách lặng im thì thằng nhân viên bán bảo hiểm tối quá cũng đã chẳng còn răng để nhá trước cơn thịnh nộ của anh phụ hồ khi vừa bước vào gặp tôi.

- Ờ hờ! Ngươi nói cũng có lý!

- Ngài biết không, 10 người khi bước vào đây, nhìn thấy tình cảnh của tôi thế này thì cả 10 người đều phát nôn phát ọe, đều vừa mắm môi rặn vừa chửi thề và cuối cùng tất cả đều giống nhau ở chỗ là không giột rửa cho sach mà kiên quyết để lại để... cho thằng khác ăn đủ!

Nếu ai cũng muốn cho người khác ăn đủ để cho bõ cục tức thì có đến vạn năm tôi vẫn sẽ bẩn như thế này thôi! Và khi tôi bẩn thỉu thì chắc chắc bệnh tật của các ngài sẽ lâu khỏi hơn, thậm chí nếu không may, chưa khỏi bệnh này thì các ngày đã bị nhiễm thêm một căn bệnh nào đó từ người khác rồi! Suy rộng ra, nếu trong cuộc sống ai cũng cố chấp, ai cũng giữ hận thù trong lòng thì rồi cuộc sống này chỉ có một con đường duy nhất là đi xuống địa ngục. Mỗi người ý thức một chút, nhịn nhường nhau một chút, sống vì người khác một chút thì cuộc sống có phải tươi đẹp biết bao nhiêu không ạ?

Bồn cầu vừa dứt lời thì cũng là lúc nhà truyền giáo ị xong. Vừa kéo quần, nhà truyền giáo vừa thỏ thẻ:

- Thôi, ta sẽ giội sản phẩm của ta và của cả thằng phụ hồ cùng thằng bán bảo hiểm kia nữa! Cảm ơn nhà ngươi đã cho ta một bài học bổ ích mà chưa có một trường lớp nào dạy ta, mà ta đã học được trong lúc đi... ị!

Hôm sau, lại đến cơn buồn ị và nhà truyền giáo lại vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cánh cửa ra, ông đã vô cùng bất ngờ. Tất cả đều sáng loáng, sạch sẽ, thơm tho.

Như nhận ra sự ngạc nhiên của nhà truyền giáo, bồn cầu lên tiếng ngay:

- Đấy, ngài đã thấy tác dụng tuyệt vời của việc ngài giội nước sạch sẽ chưa? Ngay sau khi ngài "gửi tình yêu vào đất" một anh thầy giáo đã vào ị, thay vì chửi thề như lần trước thì lần này anh ấy vừa ị vừa ngêu ngao hát. Rồi anh ấy bảo "miếng ngon không thể hưởng một mình, đít mình mát thì đít người khác cũng phải được mát". Ngay khi kéo khóa quần anh ấy đã múc liền năm xô nước giột rửa rất cẩn thận.

Cứ thế, hết lượt này đến lượt khác tất cả sau khi ị, đái xong đều giột rửa rất cẩn thận và thay vì vội vội vàng vàng cho nhanh để tháo chạy khỏi nơi này thì nhiều người đã ngồi lâu hơn thường lệ, thậm chí nhiều người còn hát hò rất chi là rôm rả.

Vậy là, trong những ngày ngắn ngủi ở bệnh viện, dù bệnh tật bủa vây nhưng ngài vẫn làm được một việc rất có ích, đó là truyền đi thông điệp mình vì mọi người - mọi người vì mình tới những người bệnh khác. Với tôi, ngài xứng đáng là một nhà truyền giáo vĩ đại!