Thứ Sáu

Nếu là bạn, Đam mê đến trước, hay trách nhiệm đến trước?

Trách Nhiệm Vs. Đam Mê lúc 14 tuổi, 18 tuổi và 24 tuổi.

Chuyện kể là, mình lại đi học. Và có lẽ mình (lại) đi học sau khi đã từng đi học, từng tốt nghiệp, từng làm một cái gì đó - cho mình một cơ hội để nhìn lại và để đánh giá những vấn đề mình từng đề cập đến, từng trải nghiệm đến một cách sâu hơn. Mình của cái năm mình 14 tuổi, 18 tuổi và 24 tuổi rất là khác nhau. Mình được đối diện với những em nhỏ không khác gì mình ngày đó, và mình nhìn những vấn đề của các em ấy bằng con mắt mà ngày ấy, bố mẹ mình từng nói với mình "Nếu con đủ lớn để hiểu..."

Nếu là bạn, Đam mê đến trước, hay trách nhiệm đến trước?
Mình ngồi trong lớp học mới của mình và lắng nghe một em gái tâm sự, "Em không thích đi Nhật - em thích đi Hàn cơ! Em thích Hàn lắm, nhưng bây giờ bố mẹ chỉ mắng và nói đi làm gì thôi, có cơ hội thì học tiếng Nhật và bây giờ đi Nhật, có thế thôi". Mình nghe vậy và chỉ có thể nói rằng "Bây giờ thì em cứ làm tròn trách nhiệm của mình đi, rồi sau này kiếm được tiềm rồi, chủ động rồi - em làm gì em muốn cũng được!", lời nói ra khỏi miệng mình xong - mình nghe thấy mình chẳng khác gì bố mẹ và người lớn ngày xưa lúc nói chuyện với mình. Mình lúc ấy thì không khác gì em nhỏ kia, trao lại cho mình một ánh nhìn chán nản và cáu kỉnh.

14 Tuổi - Chúng ta có rất nhiều nhiệt huyết, đam mê, và hầu như không có cảm giác về Trách Nhiệm. Chúng ta chưa ý thức được nghĩa vụ đối với bố mẹ, cuộc sống và với chính bản thân chúng mình. "Mông lung như một trò đùa", chỉ với một lời giải thích "Tại vì con thích" không làm thoả đáng bất cứ người nghe nào cả. 14 tuổi, chúng ta không có một kế hoạch để thuyết phục ai.

18 Tuổi - Chúng ta hiểu về trách nhiệm, hiểu về những vất vả cuộc sống ngoài kia và những gì gia đình mình đã phải cố gắng để gìn giữ dành cho mình. Chúng ta xếp đam mê và giấc mơ vào một góc để làm tròn trách nhiệm, làm những gì phải làm, cần làm và có thể làm được.

24 Tuổi - Chúng ta bị cuốn vào dòng xoáy có tên cuộc sống và bỏ quên mất những đam mê và thú vui lúc còn nhỏ của mình, chúng ta dần biến thành những người đã từng nói với chúng ta lúc đó một câu "Bỏ đi, phải nghe người lớn chứ!" mà không giải thích vì sao chúng ta lại nói như vậy, chỉ hy vọng người nghe đủ lớn để hiểu. Câu hỏi lúc đó lại không phải là "Bạn thích gì" nữa, mà là "Bạn phải làm gì?" - phải làm gì để nuôi sống bản thân và để tồn tại, tồn tại tốt! Những lo toan không còn cho phép bạn trở nên mông lung nữa.

Và chúng ta lớn lên, và chúng ta bận rộn và chúng ta cứ nghĩ mãi một câu hỏi "Nếu như ngày đó..."
Thật ra, nếu là mình - mình vẫn chọn là mình của bây giờ. Mình vẫn chọn là người có trách nhiệm trước, rồi mới tới đam mê. Dù muộn, mình vẫn không quên mất mình là ai, mình muốn làm gì và mình thích cái gì. Bạn không thể đổ lỗi cho người khác nếu chính bạn còn không thể nhớ được những điều đó. 3 năm, 5 năm, 10 năm cũng không là muộn. Đam Mê không có tuổi.

Thế nên, nếu bây giờ bạn chưa có một kế hoạch cụ thể nào, chưa biết mình sẽ làm cái gì - thì hãy làm những điều bạn có thể, và biết chắc chắn là sẽ làm tốt! Bởi vì sau này, bạn vẫn có thể quay lại, đi những nơi bạn muốn đi, học cái bạn muốn học và làm điều mình muốn làm cơ mà ^^
Nếu là bạn, Đam mê đến trước, hay trách nhiệm đến trước?

Nguồn Quỳnh In Seoul