Thứ Ba

Đặt chỗ cho hạnh phúc

Phúc phải cố gắng lắm mới không đập chiếc ống nghe điện thoại xuống bàn. Cô biết gương mặt mình hiện giờ hoàn toàn không hợp với không khí hồ hởi náo nức của những ngày giáp Tết.  Cô vừa liên hệ với quán cafe thứ n và vẫn chỉ nhận được câu trả lời y hệt quán thứ nhất: hết chỗ. Thực ra, Phúc không bực vì câu trả lời của mấy quán cafe. Cô bực vì ngày này, giờ này mà lại phải ngồi ì trong văn phòng, ôm lấy cái điện thoại, hỏi đi hỏi lại những câu y hệt nhau và nghe đi nghe lại những câu trả lời cũng y hệt nhau.

Mãi đến cuối giờ chiều nay, 29 Tết, khi cô đã nhẩm nhẩm xem khoản tiền mới rút hồi trưa sẽ đủ cho những món gì và bắt đầu nghĩ xem nên qua phố nào mua bánh mứt kẹo, hàng nào sắm quần áo giày dép, Trọng – sếp cô – mới vô tình, ngẫu hứng, bất chợt nảy ra ý định muốn được ngồi xem pháo hoa ở một quán cafe trên nóc nhà cao tầng nào đó quanh quanh hồ Gươm. Và tất nhiên, chẳng ai lại để một ông giám đốc có mấy chục nhân viên lọ mọ tự liên hệ đặt chỗ cả!

Đặt chỗ cho hạnh phúc

Mấy năm nay, cái mốt mời người yêu lên nóc nhà cao tầng ngắm pháo hoa lan rộng trong giới trẻ. Trên phố, các quán cafe, nhà hàng, khách sạn, thậm chí cả những hộ nhà dân, có vị trí đẹp với sân thượng thuận tiện cho việc ngồi xem pháo hoa thường coi mỗi dịp lễ Tết là một dịp làm ăn khá ra trò. Những chỗ đẹp nhất thường được rao và đặt trước hàng tuần liền. Những người sát ngày mới nảy ra ý định đặt chỗ thường sẽ phải nhận những lời từ chối hoặc “may mắn” hơn thì sẽ có chỗ sau khi đồng ý trả tiền theo mức giá trên… sân thượng. Bây giờ đã là gần bảy giờ tối 29 Tết, suốt hai tiếng vừa qua, cô mới chỉ nhận được những lời từ chối. Có lẽ, ngay từ đầu, thay vì tìm thông tin trên mạng rồi liên hệ qua điện thoại, cô nên đến tận nơi hỏi trực tiếp. À mà cô cũng chẳng dám chắc cách đó hiệu quả hơn. Với tình hình giao thông quá tải mấy ngày gần đây, không khéo giờ này cô vẫn đang loay hoay kẹt cứng trong một đám tắc đường nào đó và chẳng hỏi được gì cả cũng nên. Phúc hít sâu một hơi rồi lại nhấc điện thoại.

- Anh à, tối nay công ty có việc, em về muộn, anh tự túc cơm nước nhé.
Thật may, nghe cô nói xong câu đó, người ở đầu bên kia không bực bội cằn nhằn gì cả. Anh chỉ hỏi lại xem cô ăn chưa, khoảng mấy giờ thì về, có cần anh đi đón không, có mang đủ khăn và găng ấm hay không… Phúc trả lời lần lượt từng vấn đề, nghe anh khoe là đã mua được cây quất ưng ý và vừa bắt thêm vít cho cái ghế trèo thắp hương “chắc chắn hẳn”, cảm giác ức chế bực bội vì phải làm thêm và làm thêm chưa hiệu quả nãy giờ cũng tan bớt đi nhiều. Khi đặt máy xuống, cô biết là gương mặt mình đã trở nên phù hợp với không khí Tết hơn vài phần. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy cũng không kéo dài lâu, vì vừa ngẩng lên, cô đã thấy Trọng lững thững tiến lại bàn mình, hỏi:

- Tìm được chưa, Phúc?
- Em hỏi gần chục quán rồi mà họ đều bảo hết chỗ ạ. – Phúc nhanh nhảu trả lời, thấy Trọng thoáng cau mày, cô vội vàng nói thêm – Vẫn còn vài quán chưa liên hệ, em sẽ hỏi nốt ngay đây ạ.
- Nếu hỏi hết rồi mà vẫn không được thì sao? -Trọng chắp tay ra sau lưng, đi lại giữa dãy cabin đã vắng ngắt, buông từng chữ như thể đang nói chuyện bâng quơ

Phúc bối rối, cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, lại bị động, nên thực sự cũng chẳng biết ứng phó tiếp thế nào.
- Vừa nãy anh bảo sao nhỉ?
- Dạ, anh nói tìm quán cafe hoặc nhà hàng có chỗ ngồi đẹp, tầm nhìn tốt, giá cả không quan trọng ạ.
- Nếu anh đã nói là giá cả không quan trọng thì sao không trả gấp đôi gấp ba tiền mà giành chỗ?
- Dạ… – Phúc ngập ngừng.
- Có việc gì cứ nói thẳng đi em, ấp úng là anh trừ lương đấy!

Phúc đã làm nhân viên trong công ty đủ lâu để lường được phản ứng của Trọng. Dường như lời doạ nạt không có gì đáng sợ của anh và cuộc điện thoại về nhà vừa rồi cũng đã tiếp thêm cho Phúc một chút can đảm, cô nhìn sếp, nói mạnh dạn, không quá nhún nhường hay gay gắt:
- Em thấy việc dùng tiền giành chỗ là không hay lắm ạ.
Đúng như cô dự đoán, Trọng không cáu mà chỉ mỉm cười hỏi:
- Tại sao lại không hay?
- Vì làm như thế là dễ khiến quán tham lợi mà huỷ bàn của người nào khác rồi xử lý không khéo làm người đó bực tức rồi sinh ra tranh cãi không đáng có. Tết nhất mà tranh cãi và bực tức thì không hay ạ.

Câu trả lời này có vẻ làm Trọng hài lòng. Anh gật đầu bảo cô tiếp tục tìm theo cách cũ rồi quay trở vào phòng làm việc. Phúc nhìn theo dáng đi có vẻ rất thong thả nhàn nhã của sếp, chợt thấy áy náy. Trọng là hàng xóm cũ của gia đình chồng cô. Cô nghe mọi người kể là vợ anh đã mất trong một tai nạn giao thông cách đây vài năm và từ đó đến giờ không thấy anh qua lại với ai, chỉ tập trung vào công việc. Năm nay, bất chấp tình hình kinh tế chung ảm đạm, công ty vẫn có doanh thu khá, lương thưởng của mọi người đều đảm bảo, còn tuyển thêm một số nhân viên mới. Trọng đã vất vả cả năm, giờ chắc anh chỉ muốn có một chỗ ngồi thuận tiện ngắm pháo hoa để làm đẹp lòng người phụ nữ nào đó mà anh sắp hoặc đang theo đuổi. Người có gia đình hạnh phúc như cô hẳn là nên bớt chút thời gian để giúp anh…

Nghĩ như vậy, Phúc lại hăm hở nhìn danh sách các quán cafe quanh hồ Gươm mà cô đã nhặt ra sau khi tìm trên Google, vớ điện thoại, bấm số. Chẳng biết có phải vì cảm nhận được tinh thần tích cực của cô hay không mà chủ quán cafe thứ n+1 tuy vẫn báo là hết chỗ nhưng lại mách cho cô mấy điểm khác “chắc chắn còn”, vì chúng đều là sân thượng của các khách sạn tương đối bề thế, giá cả đắt mà lại không quảng cáo rộng rãi nên ít người đủ khả năng đặt. Gì chứ tiền thì sếp cô đã bảo là không quan trọng nên sau vài cú điện thoại, Phúc đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của năm cũ.

Sẩm tối hôm 30, sau cả một buổi sáng cuống cuồng mua sắm, một buổi chiều tất bật chuẩn bị mấy nồi thức ăn dự trữ cho ba ngày Tết và một bữa cơm tất niên ngon lành, Phúc ngồi duỗi chân trên sofa ngắm căn phòng tinh tươm đã được dọn dẹp trang trí dần từ mấy hôm trước, thở ra một hơi dài khoan khoái. Chồng cô ngồi xuống bên cạnh, cười cười:
- Tối xem Táo quân xong, mình lên phố em nhé. Đi dạo chụp ảnh một lúc rồi ngồi chờ ngắm pháo hoa, anh kiếm được một chỗ, view tốt lắm!
- Chỗ nào hả anh?

- Khách sạn A.
- Hả? – Phúc nhổm hẳn dậy. – Anh đừng nói với em là anh Trọng giúp anh kiếm chỗ nhé!
- Ừ, anh Trọng đấy, trưa hôm qua anh ấy sang chỗ anh, có đứng nói chuyện một lúc. Anh bảo năm nay kỷ niệm ngày cưới của bọn mình đúng 30 Tết, giá kể tìm được chỗ đẹp ngồi ngắm pháo hoa chúc mừng luôn thì hay. Anh nói cho vui thế thôi, ai ngờ sáng nay anh ấy nhắn là có chỗ thật, còn bảo là vì năm ngoái mình cưới mà anh ấy đi Indo không kịp về dự nên năm nay tặng bàn coi như mừng bù. Anh hỏi anh ấy có chỗ đẹp thế sao không để mời cô nào, anh ấy bảo người anh ấy muốn mời ở xa lắm rồi. Khổ, anh vẫn nhớ, anh chị ấy…
Trong khoảnh khắc, Phúc chẳng biết phải biểu lộ cảm xúc gì với những lời chồng đang kể. Cuối cùng, cô chọn mỉm cười.

Trần Thu Trang