Thứ Tư

Đừng chết ở Trung Quốc và những chuyện người ta không kể bạn

Tập 1: Đêm đen chó mực

Thỉnh thoảng thì số phận sẽ chỉ cho ta những dấu hiệu lập lờ, nhưng phải mãi đến khi đụng chuyện rồi mới vỗ đầu cái đét tại sao không nhận ra sớm hơn. Chuyến đi Trung Quốc này là một minh chứng.

Khởi đầu hành trình bằng việc không mua được vé tàu đêm đi Nam Ninh (Nanning) nên mình bắt xe chất lượng cao buổi sáng. Xe chạy rất tốt, dạng xe Limosine tuyến Hà Nội Lạng sơn. Thế nhưng tới cửa khẩu Hữu nghị quan đổi xe đi Nanninh thì lại bị full xe, phải xếp cho đi chuyến sau. Éo le cái là buổi tối ở Nanning mình đã đặt vé tàu đi Trương Gia Giới (Zhangjiajie), và lịch xe dời lại rất sát h tàu chạy. Mặc dù ra sức năn nỉ quầy vé xe nhưng cũng không có cách nào đi sớm hơn được. Cũng là lần đầu trong hành trình trải nghiệm cảm giác rào cản ngôn ngữ. Không có ai nói được chữ tiếng anh nào, mọi thứ không hề có chú thích. FB bị cấm block cũng như tất cả các dịch vụ của Google bao gồm cả Translate ( sẵn chú thích là bạn nên tập xài app google translate, cái này cực kì lợi hại, cho phép down bản dịch offline, và có chế độ dịch trực tiếp qua hình ảnh cực kì hữu ích, ví dụ như giơ điện thoại chụp menu đồ ăn để dịch trực tiếp, độ chính xác tuy ko cao nhưng có thể đoán đoán được). Sau 1 hồi khoa chân múa tay đầu bất lực thì cũng đành chấp nhận đi chuyến xe sau, mà phải nói là cái xe này nó cực kì xịn, có hẳn ổ cắm điện sạc laptop cơ, mỗi người 1 ghế to đùng còn hơn cả máy bay. Đường cao tốc ở Trung Quốc thì phải nói là mê mẩn, cực êm, vận tốc tối thiểu toàn 100km.
Đừng chết ở Trung Quốc và những chuyện người ta không kể bạn
Tới Nam Ninh, chạy như điên dại ra bến tàu, rất may là bến xe cách bến tàu chỉ tầm 700m. Lên tàu cũng là lần đầu tiên trải nghiệm tinh thần chu đáo của người dân Trung Quốc. bọn mình chỉ chìa cái vé cho bác soát vé, mà kiểu tóc tai rũ rượi mặt ngáo ngơ nên bác dắt hẳn lên tận ghế. Thế nhưng cũng chỉ là 1 điểm le lói trong 1 cái đêm không thể nào thảm hơn trong đời.

Tàu chạy 12 tiếng, chậm và lắc khủng khiếp. Xe chả bán gì ngoài mì hộp giá 6tệ và nước uống. 2 đứa ngủ say như tù tì đủ các loại tư thế. Lúc giật mình tỉnh giấc thì phát hiện 2 cái iphone đã bốc hơi gọn ghẽ! Thậm chí bạn gái mình vẫn còn đang cắm headphone nghe nhạc và bị rút êm như ma sầu quỷ khốc. 2 đứa phát hoảng và hỏi tới tấp xung quanh. Nhân viên trên tàu tới. Nguyên toa tàu bu vô. Bà cô ôm đứa bé gần bên còn bảo thấy 1 thanh niên tới lấy mà ko hô lên ?! Bốc được 1 bạn trẻ trẻ biết nói tiếng anh bập bẹ, cố giải thích với mấy anh có vẻ là bảo vệ tàu. Bà cô ôm đứa bé gần bên còn bảo thấy 1 thanh niên tới lấy mà ko hô lên ?! Nhưng mình biết h thì có cố cũng chỉ vô nghĩa. thậm chí h có bật find my iphone thì cũng không giải quyết được gì. Bất lực, đành ghi lại thông tin passport một cách vô nghĩa cho anh bảo vệ, và ôm đồ ngủ vùi.Tới Trương Gia giới. việc đầu tiên là bay vô cửa hàng di động gần đấy cố gắng mua 1 cái điên thoại. Lúc đầu tính lấy 1 cái iphone, vì dù sao dữ liệu cũng nằm trên icloud và iphone có giao dịch lại sau này thì cũng giữa được giá. Chật vật với body language và app translate với anh bán hàng thì ảnh cũng hiểu và đồng ý bán cho mình 1 cái iphone 6s 32gb. Tưởng đã xong, ai ngờ đời tát cho 1 cú đau điếng: thẻ visa ko xài được! Rút ATM không được, cà thẻ báo lỗi. Search thử thì nghe báo TQ ko cho sử dụng thẻ visa nước ngoài. 2 đứa đành chấp nhận sự thật phải dựa hoàn toàn vào số tiền mặt mang theo. Đổi không lấy iphone nữa, mà lấy 1 cái Oppo nhìn có vẻ ổn ổn và không quá mắc. Cắn răng trả tiền, mà nào đã xong. Google bị chặn, tức là App store cũng ko vào được! Cái appstore cài sẵn thì toàn tiếng Trung, và những app quốc tế cũng toàn là bản được làm lại thiếu đa phần chức năng hoặc chưa được update! Và để down được app thì phải có phần mềm VPN! Mà an ninh mạng Trung quốc phải nói là cực kì xuất sắc, tất cả những trang chứa chữ nào liên quan tới VPN là chặn ngay lập tức. Rồi proxy, Tor, Fake IP, hỡ nghĩ ra được phương pháp nào thử là hỏng ngay lập tức. 2 đứa ôm lap và cái điện thoại duy nhất trong cửa hàng, dưới tiết trời 1 độ lạnh tê tái, bất lực và tuyệt vọng. Bạn gái khóc. Mình thì ráng thử mọi thứ có thể nghĩ ra. Tất cả thông tin booking máy bay và khách sạn đều nằm trong email, không vào được email coi như cầm chắc chôn xác ở Tung của. Thử cố gắng mua 1 số app VPN premium, thì tất cả phải thanh toán online, mình nhớ ra mình còn tài khoản Paypal, thì phát hiện phải verify qua email, đăng nhập vào email thì phát hiện phải verify qua số điện thoại đã mất... tất cả như 1 cái vòng lẩn quẩn muốn đốn gục chút tinh thần còn xót lại.

Chẳng giải quyết được gì, 2 đứa quyết định đi thẳng tới Phượng Hoàng cổ trấn, hy vọng giải quyết nhân sinh căn bản, và tiếp tục tìm giải pháp. Tới được Phương Hoàng trong đêm, tìm được khách sạn với tình trạng ko 1 ai biết chữ tiếng anh nào, gặp được quý nhân giúp đỡ, Phượng hoàng về đêm đẹp lộng lẫy làm cả 2 quên hẳn bao vất vả 2 ngày trời... bao nhiêu chuyện đó, nhưng vẫn chỉ là bắt đầu cho 1 chuỗi mạt rệp xuống dốc kinh hoàng ko bao giờ quên...

Tập 2 - Người tốt ở khắp mọi nơi

Có một điều mình nhận ra rất rõ trong chuyến hành trình vĩ đại này là thật sự những thông tin, hay chính xác hơn là định kiến của người Việt Nam về người Trung Quốc đa phần không đúng sự thật. Chúng ta và họ, thật ra có rất nhiều điểm tương đồng thú vị.
Lại kể chuyện hai đứa bắt xe đi Phượng Hoàng cổ trấn. Xe chất lượng cao giá 80 tệ 1 người. Có hướng dẫn viên du lịch nói liền tù tì 4 tiếng đồng hồ suốt đường đi đau đầu khủng khiếp. Tuy nhiên tới nơi mới phát hiện ra một điều đa phần các bài review quên nhắc tới là xe chỉ chạy đến bến xe gần đấy chứ ko vào ngay sát phượng hoàng. Đang lay hoay thì may mà trên xe có một nhóm người Việt Nam đi chung biết tiếng Hoa, thế là bám riết ngay lấy xin đi ké. cả đám 9 người kì kèo taxi chở đi, cưới cùng ngã giá 90 tệ 2 xe, mặc dù khoảng cách chỉ khoảng 4 - 5km, lấy lí do tết nên tăng giá. Sẵn đây nói luôn, có đến lúc này mới thấy tầm quan trọng của google. Đã biết trước Trung Quốc sẽ bị chặn và giới hạn ngôn ngữ, nên đã chuẩn bị app VPN và dịch trong điện thoại, xui thay thì h nó đã nằm đâu trên đất Tung của không ai biết. Nhưng ko tra được google maps, không biết chính xác vị trí mình đang ở, khoảng cách đến chỗ muốn đi để biết đường ngã giá, thật sự là một cảm giác cực kì lạc lối. Người bạn, trong đó có bọn mình tưởng rằng ko nói được tiếng anh thật ra cũng ko có gì ghê gớm lắm, hoa chân múa tay, có app dịch, có từ điển cũng xong, nhưng phải đến khi đụng chuyện mới hiểu, ví như chỉ việc nhấc điện thoại gọi cho khách sạn nhờ họ chỉ đường về hay pickup, lúc ấy có bao nhiêu từ điển cũng vô dụng. Thêm 1 điều mình phát hiện nữa là không phải dân Trung Quốc nào cũng biết đọc viết thành thạo, nên thậm chí đưa chữ cho họ đọc cũng chẳng nên cơm nên cháo gì. Lần mình đi Hàn Quốc, cũng chẳng người Hàn nào nói được tiếng Anh, nhưng ko gặp rắc rối gì trong suốt hành trình, vậy mới biết rào cản ngôn ngữ ở Trung Quốc lớn đến chừng nào.

Tới được cổ trấn, mình đưa điện thoại cho bạn Việt Nam gọi cho ks, thì nhận được hung tin là khách sạn hết phòng và bỏ qua booking của mình, Lại học thêm được một điều là ở Trung Quốc book online chưa chắc gạo đã thành cơm. May thay chị í chịu kím cho 1 mình 1 cái ks khác, dĩ nhiên là đắt hơn ban đầu. Nhóm bạn người Việt Nam cực kì chu đáo và tốt bụng, dẫn bọn mình tới tận nơi, giúp mình nói chuyện với chủ ks và đi coi phòng chung, đảm bảo cho bọn mình ổn định được phòng ốc mới về checkin ks. Lúc ây tự dưng thấy số mình vân còn chút may mắn, gặp được quý nhân phù trợ. Và còn may hơn là đấy không phải là những người cuối cùng.

Cất đồ đạc bọn mình quyết định đi chơi đêm luôn. Trời lạnh khủng khiếp, chỉ khoảng 3 độ. Nhưng vừa bước ra ngõ là bị choáng ngợp liền. Phượng Hoàng quá đẹp! Không phải trước h mình toàn xem hình trấn ban ngày không mà mình cực bất ngờ trước vẻ đẹp hiện ra trong màn đêm. Nguyên 2 dãy phố với kiến trúc cổ đặc trưng Trung Hoa lên đèn sáng rực 2 bờ sông. Mặc nước trong vắt với màu xanh nổi tiếng phản chiếu ánh đèn và những con cầu gỗ bắt qua càng tô điểm cho vẻ lộng lẫy khó tả xiết. Đèn lồng đỏ treo ở khắp mọi nơi, những con hẻm lát đá hoa chạy dài, trên khắp những ngả đường là những xe bán thịt nướng mực nướng thơm phức, những quầy bán mì bưng bê í ới, tưởng như chỉ cần thay một bộ quần áo kiếm hiệp là cả trấn biến thành một phim trường cổ trang khổng lồ.2 đứa háo hức đi khắp hang cùng ngõ hẻm khám phá Phượng Hoàng, lúc mò về khách sạn thì đã 2h sáng lúc nào không biết.

Buổi sáng hôm sau, tiếp tục hí hửng đóng bộ đi khám phá tiếp những con phố nổi tiếng vào ban ngày, không quên thưởng hết đủ các loại đặc sản hấp dẫn nhỏ dãi ở khắp nơi, đặc biệt phải kể đến món thịt heo phơi khô và flower pastry ngon xuất sắc. Phượng hoàng cổ trấn nhìn vậy mà lớn khủng khiếp, chỉ tính dọc bờ sông hàng quán và những con hẻm hóc thôi đã mất cả ngày khám phá, chưa kể những ngôi nhà cổ và làng cư dân sâu bên mép núi, người ta đồ rằng phải mất ít nhất 3 ngày mới có thể đi tạm hết cái "thị trấn" này. Đặc biệt mình cảm nhận người Trung Quốc làm du lịch khá tốt và quy củ, vệ sinh luôn được giữ gìn chứ không hề có kiểu xả rác bừa bãi như người ta nói.
Và tuy là bọn đang đi vào ngay low season nhưng vẫn đông không thể tả nổi, những địa điểm chính kẹt cứng chỉ người với người, đó là lí do mình vẫn thích Phượng hoàng về đêm hơn vì vắng hơn, lại thêm cảm giác lang thang giữa con phố đèn lồng khác phá những hẻm hóc vẫn có gì đó liêu trai điện ảnh hơn. Và bọn mình không mất phí tham quan bảo tồn gì không như một số bài review nói.

Xách flycam ra bay, bị mất tìn hiệu, rốt lên mái nhà cổ, xin leo lên lấy người ta ko cho kêu hư mái nhà, bắt gọi thợ dỡ mái, mất 200 tệ. Chuyện này cũng li kì, chi tiết chắc xin kể thêm vào phần sau. dù sao vẫn có hình flycam đẹp xuất sắc.

Buổi tối hôm đấy đánh vật với 80 đường link để vô mạng, cuối cùng cũng loay hoay cài được FlyVPN, một phần mềm có trả phí được dùng thử 30p mỗi ngày. Theo mình thì đây là 1 app rất tốt cho laptop, dễ dùng và tốc độ cực mạnh, đa phần server kết nối qua Mỹ nên cũng an toàn. Còn trên điện thoại thì mình xài TurboVPN, tuy lâu lâu phải thử vài lần mới connect được, nhưng nhìn chung xài cũng ok.

Tưởng đâu cũng bắt đầu êm ả, dè đâu buổi sáng hôm tiếp theo 2 đứa tính bắt xe sớm đi Trương Gia Giới, một ngày chỉ có 2 chuyền là 8h30 và 14h30. Dè đâu 2 đứa lăn ra ngủ quên. Lúc đấy nếu bắt xe 14h30 thì sẽ không kịp đi Thiên Tử Sơn trong ngày. Hấp tấp vô đồ chạy đi bắt bus đi Jishou, để từ đấy đi tàu qua Trương Gia Giới (thật ra cách này rẻ hơn, tổng thời gian ngắn hơn, từ Phượng hoàng đi Jishou 1h, tàu đi TGG 2h, so với xe chạy trực tiếp từ Phượng hoàng về TGG mất 4h). bốc được 1 bạn làm khách sạn biết vài câu tiếng anh, thì bạn í chỉ ra đầu town bắt xe bus số 2. Ra đến bến nhảy lên bus số 2 thì lái xe bảo hô không chạy tuyến đó. Lại hoang mang. đi lòng vòng bắt chuyện với 3 bạn học sinh đứng gần đấy cũng nói được vài câu English. Hoá ra 3 bạn này cũng đi Jishou giống bọn mình, và các bạn quyết định đi taxi ra bến xe mua vé cho nhanh. Thế là đi ké. Lên xe tính đưa tiền taxi chia đều thì mấy bạn bảo không lấy, kêu để trả dùm cho. Thú thật lúc đấy mình cảm thấy hơi…kì kì, vì dù sao cũng chỉ mới gặp nói chuyện vài câu, sao các bạn tốt bụng thế. Bắt bus tới Jishou, 3 bạn dắt bọn mình ra tận bến tàu, rồi xếp hàng chung mua vé giúp để phiên dịch cho nhanh. Lúc đầu còn tính dùng thẻ của mấy bạn mua vé điện tử dùm cho đỡ phải xếp hàng. Rồi còn tính dẫn ra tới tận toa vì cũng sát h tàu chạy, chắc sợ tụi mình lạc. Lúc đấy mình quá bất ngờ và cảm động vì không tưởng tượng sao lại có những người bạn chỉ mới gặp mà có thể tốt bụng và tận tình đến như vậy. Chụp chung với nhau 1 tấm, hẹn ước qua Việt Nam Trung Quốc chơi các kiểu, và chia tay với những người bạn Trung Quốc tuyệt vời lên tàu.

Và thế là số phận lại chuẩn bị chơi cho thêm 1 cú khủng khiếp đau điếng sau món quà xoa dịu nho nhỏ. Chặng tiếp theo chắc là chặng tốn nước mắt và tiền bạc nhất của chuyến đi.

Tập 3: Trong cái rủi có cái xui

Phàm chuyện chơi trong đời, chuyện gì cũng sẽ có mặt sướng và cái giá phải trả. Trương Gia Giới là một ví dụ điển hình với mình khi mà cái giá phải trả để hưởng quá cao, nhưng có cho cơ hội làm lại thì sẽ đâm đầu vào lần nữa.

Lần chần mãi mới up được tập 3, kể chuyện thì nhanh, nhưng mà làm sao để miêu tả được cái sự bi tráng của Trương Gia Giới thì mới là vấn đề. Chụp gần cả ngàn tấm mà chẳng tấm nào thể hiện đc 1/10 những gì mắt nhìn thấy, nên cứ edit mãi mà chưa ưng. Nay nhân lúc ngồi chờ máy bay, làm cái clip cho bạn bè dễ tưởng tượng. Tùm lum footage, coi như trailer cho chuyến epic journey này luôn, chỉ lướt sơ qua 600GB file mà vẫn còn rần rần chưa yên. Edit vội nên coi hơi vụng, có gì chờ bản chính thức siêu đầu tư nhé bà con.
Lần trước đâu như đang kể đến chuyện tới Trương Gia Giới, lúc ấy đương 3h chiều. 2 đứa cãi nhau một lúc có nên đi Zhangjiajie National Forest Park hay không (ví tên dài, và khó phần biệt, nên mình sẽ gọi chung là TGG, bạn chỉ cần phân biệt Thiên Tử Sơn tức nằm trong National Park và Thiên Môn Sơn, tức một khu du lịch riêng) vì xe bus chạy mất gần 1 tiếng, 2 đứa lại có chuyến bay đi Tây An lúc 10h30. Dĩ nhiên là sẽ chẳng đi đc mấy, nhưng cố đấm ăn xôi, ko đi đc TGG thì tiếc, nên thôi cứ đi, vớt vát được hoàng hôn cho đỡ tiếc. Xe tối TGG là 4h30, xách đồ chạy điên cuồng mua vé giá 138 tệ/vé (low season, bình thường 260 tệ, có giá trị trong 3 ngày). Đã đọc trước rất nhiều bài review nên chỉ nhắm tới đại điểm gần nhất là đỉnh núi Avatar, hy vọng sẽ leo lên đấy đc trc 6h đón hoàng hôn. Hoá ra mình đã đánh giá thấp cái công viên khổng lồ này. Nó to khủng khiếp khó tin nổi, chẳng phải ko có lí do mà người ta khuyên nếu muốn tham quan những địa điểm chính phải mất ít nhất 3 4 ngày. Bắt 2 chuyến bus, leo qua 1 ngọn núi nhỏ, bắt thêm một chuyến bus đường dài nữa, ngỡ như cũng sẽ kịp được hoàng hôn giờ chót, nào đâu tất cả chừng đó mới tới được chân của chuyến cáp treo đầu tiên. Lúc đấy là 5h45, trời bắt đầu tối, vừa mệt, vừa thất vọng, nhưng không có cách nào khác đành quay ra bắt bus về cổng. Xô đẩy với đặc sản Trung Quốc là chen lấn để được lên xe bus, 2 đứa ra tới cổng mới phát hiện xe bus này ra một cổng hoàn toàn khác, ngược hướng hoàn toàn với cổng 2 đứa gửi đồ. Trời tối xầm, mình chạy đi khắp xung quanh hỏi bus quay về, nhưng nhận được toàn những cái lắc đầu. chậm chạp gõ từng từ qua Google Translate, nhân viên trực bảo rằng h này xe bus đã nghỉ. nếu đi đường vòng từ cổng này qua cổng kia thì rất rất xa, mà thậm chí cũng chẳng kiếm ra được chuyến xe taxi nào quanh đấy. Trời càng ngày càng tốt. Bạn gái không cầm được khóc nấc ở cổng. Mình nghĩ tới những viên cảnh khác nhau, sợ run cả người. Ráng chạy đi hỏi từng cái xe một chạy vào công viên, vừa giơ điện thoại vừa năn nỉ bằng nước mắt, nhưng vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu. Xe thì đầy không nhận chở, xe thì bảo họ không đi hướng đó. Mãi đến lúc gần như là bỏ cuộc, dự định chạy ra ngoài kiếm khách sạn gần đấy ngủ qua đêm, thì mới có 1 xe nhận cho đi nhờ giá 80 tệ. Xe hết chỗ, 2 đứa ngồi nép trên mép ghế trong chiếc xe minivan 8 chỗ. Xe lao vun vút qua những khúc cua và cung đường đèo thăm thẳm, nhưng giờ cũng chỉ đành phó mặc cho trời. Về đúng tới chân núi ban đầu leo qua, mình mới phát hiện tình trạng 2 đứa không phải là duy nhất. có nguyên 1 tập đoàn 50 60 người đang tập trung, đèn pin điện thoại leo lét, chuẩn bị khởi hành băng núi tập thể. Những tiếng Let' go bập bẹ khó nghe hô vang, vui cứ như trẩy hội. Phải nói đấy một trong những khung cảnh khó quên nhất trong đời mình, một đoàn người già trẻ lớn bé dắt díu nhau băng núi, cứ như 1 cuộc vượt biên tập thể. Cuối cùng 7h30 tối, tất cả đã ra đến nơi. Lấy đồ, 2 đứa quyết định dời vé máy bay sang ngày hôm sau,1 phần vì hãng cũng có chính xác refund khá tốt, phần vì vẫn muốn đi cho được TGG. Ngày hôm nay, tuy chỉ là đứng xa xa và chạy thoáng qua, nhưng khung cảnh quá sức hùng vĩ để có thể bỏ qua. Thế này tay xách nách mang, 2 đứa lang thang đi kiếm khách sạn ở thị trấn ngay trước cửa. Vừa đi được mấy bước thì 1 chiếc xe 7 chỗ tấp vô, 2 người phụ nữ 1 già 1 trẻ mở cửa hỏi mình bằng mấy câu tiếng Hoa. dĩ nhiên 2 đứa ú ớ chả hiểu gì. May sao bạn nữ trẻ kia biết tiếng Anh khá tốt. Bạn í nói rằng cô kia là chủ ks, và muốn hỏi 2 đứa có muốn ở ko. Cẩn thận hỏi giá và khoảng cách, 2 đứa quyết định leo lên xe, chủ yếu 1 phần vì quá mừng vì gặp đc người có thể giao tiếp dc. Hoá ra cái khách sạn ấy tuy cách hơi xa, nhưng cực kì rẻ, 80 tệ, và khá ổn, đồ ăn nấu tại khách sạn lại cực ngon. Ngồi nói chuyện với cô bạn người Trung mới phát hiện bạn í ở một ks khác gần đấy, nhưng chắc vì thấy 2 đứa tội tội nên theo về tới đây, tận tỉnh chỉ dẫn, gửi gắm cho cô chủ ks.

Sẵn nói thêm, bạn nào đi có ý định đi Trung Quốc thì phải cài Wechat nhé, siêu siêu lợi hại. Khi bạn add một ai đấy, bạn có thể chat với họ bằng tiếng Anh và họ nhắn bạn bằng tiếng Việt, wechat sẽ tự dịch cho bạn luôn. thêm nữa ở đất Trung Quốc hầu như cái gì cũng thông qua Wechat qua quét QR code. vào wifi, gửi tủ đồ tự động, thậm chí bạn có thể thanh toán tiền qua wechat như 1 kiểu thẻ visa. Rất lợi hại.
Sáng hôm sau, 3 người hẹn nhau ăn sáng. Mặc dù không đi tham quan chung đc vì bạn ấy quyết định đi cung đường khác bọn mình, nhưng vẫn ráng tới sắp xếp xe cộ dùm, nhờ vả khách sạn, hướng dẫn đường đi. Và cuối cùng là bạn í nhờ luôn 2 bạn khác trong khách sạn dẫn bọn mình đi chung với, vì 2 cung đường khá tương tự nhau. Đến đây cũng note lại là TGG (chính xác là cái công viên) cực kì phức tạp và khó đi. Bao gồm rất nhiều điểm tham quan, cung đường, trạm bus, cáp treo, đường trekking, thậm chí với bản đồ chi tiết trong tay thì những người Hoa bản địa cũng chật vật để đi được. Vậy nên mình rất khuyến khích các bạn có đi thì nên mua tour, tiết kiệm thời gian rất nhiều, 1 phần vì đi tour thì đc ưu tiên khi xếp hàng, mà mấy cái xếp hàng ở đây thì than ôi phải nói là kinh khủng, chỉ riêng bus thôi mà cũng phải xếp hàng 20p.

Lại tiếp chuyện đi, không biết ăn ở thế nào, mà 2 đứa toàn gặp quý nhân phụ trợ. 2 bạn mới quen, 1 couple rất xinh và dễ thương, ban đầu mình tưởng sẽ chỉ hướng dẫn tụi mình, ngờ đâu giúp cho bọn mình từng thứ 1. Thậm chí khi chia tay vì khác tuyến đi, bạn nữ còn chạy đi hỏi tài xế xe bus dùm để chắc chắn là bọn mình đi đúng bus, và dặn tài xế nhắc bọn mình xuống đúng bus. Thật sự là lúc đấy cảm thấy cảm động dữ lắm, vì từ đầu đến h, toàn gặp những người ko quen biết, chỉ trò chuyện với nhau qua màn hình đt, chỉ nói bập bẹ mấy câu trao đổi đơn giản, mà tất cả đều giúp đỡ bọn mình như bạn bè thân thiết. Vậy nên mới nói, gần như mọi định kiến ban đầu của bọn mình về người Trung Quốc đều tan biến.

Phần đi chơi TGG thì kể ra chắc cũng dài. thôi thì bạn coi clip cho dễ hiểu. Mình chỉ chốt 1 câu là nên đi, rất rất rất nên đi, TGG đẹp lắm, thiên tử sơn hùng vĩ lắm, và có 1000 tấm hình 1000 clip tuyệt đẹp cũng ko lột hết viễn cảnh đứng ngay vực dốc, phía xa thăm thẳm 1 rừng những ọc đá đâm hiên ngang lên trời. Một giấc mơ tuyệt vời rất thật.

Nhưng vẫn chưa hết. Trong may vẫn con cái rủi. Chiều 5h đi về, nhắn cho ks đón ở công lấy đồ. Dè đâu ks nhắn lại là hôm qua bọn mình làm cháy 2 cái ga giường đòi bắt đền. Chuyện là tối qua 2 đứa lạnh quá, phòng ko có máy sưởi nên ks cho mượn cái lò nhiệt xài tạm. 2 đứa để ở chân giường rồi ngủ ngon lành. nghe vậy tá hoả chạy về ks, thì được nhìn thấy 2 cái ga giường với 1 vết nám to bằng…cái nút chai. Thậm chí nó ko cháy nữa, chỉ là bị ổ nâu thôi. vậy mà ks nhất quyết bắt tụi mình đền 300 tệ mua ga mới. 2 nam nữ dễ thương lúc ấy cũng về chung với tụi mình, cho rằng vậy là quá đáng, và nói ks rất nhiều. Bọn mình cũng giải thích đủ thứ, viện cả lí do đang ít tiền mặt, nhưng ks nhất quyết đòi ít nhất 200 tệ. vì cũng sắp tới chuyến bay và ko muốn nhây nhưa, đành cắn răng móc túi trả tiền mà tiếc đứt ruột. Ko biết có phải vì thấy tội quá ko mà couple kia đòi trả luôn tiền xe bus cho bọn mình về tp để bắt bus đi taxi. Lại cảm động, dường như 2 bạn là người dễ thương nhất mà bọn mình từng gặp.

Cũng may, đây gần như là những hòn đá tảng cuối cùng trong chuyến hành trình dài và lên xuống như tàu lượn này. Tuy vẫn còn đó những viên sỏi khó chịu, nhưng ít ra những chặng sau bọn mình vẫn có thể thưởng thức và chứng kiến 1 Trung Quốc hùng tráng ngoài sức mong đợi.

Lần sau chắc sẽ review thôi, thiên đường hạ giới Lệ Giang, thành phố được CNN bình chọn là thành phố đẹp nhất thế giới. Và Ngọc Long tuyết sơn, với show diễn epic nhất mình từng được xem.

Tập 4: Lệ Giang cổ trấn và Ngọc Long tuyết sơn

nếu ai đã từng đi và thích Hội An, nhiều khả năng sẽ thích Phượng hoàng cổ trấn. Nếu bạn đã thích Phượng hoàng cổ trấn thì bạn sẽ phát điên vì Lệ Giang.

Chẳng phải tự nhiên mà CNN bầu chọn Lệ Giang là cổ trấn đẹp nhất thế giới. Với một diện tích lớn không tưởng với tình trạng trùng tu và bảo vệ gần như là hoàn hảo, Lệ Giang cuốn hút khách du lịch khắp nơi trên thế giới thậm chí là dân Trung Quốc cũng đổ về đây nườm nượp bất kể thời điểm. Tuy luôn trong tình trạng quá tải đông như kiến cỏ, nhưng đặt chân tới đây luôn mang lại một cảm giác hoài niệm khoa tả. Từng góc phố mái nhà điêu khắc y chang như trong những bộ phim kiếm hiệp năm 80. Nếu phượng hoàng cổ trấn nổi tiếng với dòng sông xanh ngắt chạy dọc qua những căn nhà gỗ ven sông thơ mộng, thì lệ giang mang vẻ đẹp của một kinh đô tráng lệ với kiến trúc nhac cửa không chê vào đâu đuợc. Mỗi căn nhà ở lệ giang như một kiệt tâc thu nhỏ với cấu trúc chia rõ các gian và cổng vào chạm khắc tuyệt đẹp. Trên tuyến đuờng chính gần như không có một góc chết nào, gần như mọi ngõ ngách đều đuợc trang trí hoặc bày đầy những đặc sản địa phuơng. Khách sạn ở đây tận dụng những căn nhà cổ nên đều đẹp dã man, mà giá thì rất rẻ. Bọn mình kiếm đuợc 1 khách sạn 3 sao đẹp tuyệt vời mà giá chỉ có 88 tệ 1 đêm, tuy hơi xa trục đuờng chính nhưng là một trong những căn phòng đẹp và tiện nghi nhất mình từng ở, quan trọng là chị chủ nói tiếng anh trôi chảy và cực kì nhiệt tình. Sau những ngày tháng lang thang đất trung quốc hoa chân múa tay chỉ chỏ và dùng google dịch từng từ một thì đây đúng là một sự nhẹ lòng sung suớng.

Nhưng Lệ giang không chỉ có đẹp không, mà còn gần như là một chốn ăn chơi thiên đường. So sánh khập khiễng thì Lệ giang giống như Đà Lạt vậy. Những con đường chạy dọc dài pha lẫn với những con hẻm nhỏ luôn chứa những niềm thú vị nho nhỏ như mấy quán cafe trang trí đẹp quá đáng hay những nhà hàng sang trọng như bước ra từ khung truyện tranh. Những ai ưa khám phá chắc sẽ phát cuồng vì Lệ Giang bởi có hàng ngàn những con hẻm như thế, hàng trăm lối rẽ, lên dốc leo đồi. Chẳng khó gì để tìm ra một góc vắng xa lánh đám đông ồn ào để lấy view toàn cảnh thành phố tráng lệ lên đèn rực rỡ về đêm. Đồ ăn ở Lệ Giang phải nói là rất đa dạng, bao gồm cả những đặc sản như sản phẩm làm từ sữa bò yak tìm thấy rất nhiều ở vùng núi Ngọc Long. tuy không rẻ nhưng đảm bảo ăn điên cuồng cũng khó lòng hết được trong vài ngày. tối đến dọc con kênh những căn nhà cổ hoá thân thành những quán bar thu nhỏ, tuy cực ồn ảo và chẳng ăn rơ tí nào với khung cảnh liêu trai của cả trấn, nhưng nhìn tổng thể cũng hay ho và thú vị lắm. Cho dù bạn không thích thì Lệ Giang vẫn còn dư mấy chục con phố cổ khác để bạn xa lánh thứ âm nhạc chát chúa hiện đại kia.
Tuy đẹp vậy, nhưng chẳng ai tới lệ giang chỉ để chơi phố cổ. Ngọc long tuyết sơn thậm chí còn nổi tiếng hơn khu phố cổ 1 bậc. Tuy vé vào phải nói là rất đắt - 130 tệ 1 người giá trị cho 1 ngày, chưa kể vé xe bus 20 tệ, vé cáp treo các kiểu 100 tệ, bình oxy 100 tệ nếu bạn muốn leo lên đỉnh tuyết sơn... nhưng không thể ngăn đoàn người đổ nườm nượp tới Ngọc Long. Như bất kì địa điểm du lịch nổi tiếng nào khác ở TQ, Ngọc Long cực kì cực kì cực kì rộng lớn. Chia thành những địa điểm như cao nguyên, Blue Moon Valley, The Glacier Peak... 1 ngày có lẽ là bất khả để khám phá thậm chí là 1 nửa công viên khổng lồ này. Còn độ hoành tráng thì chao ôi, không có từ ngữ nào tả xiết. Mình đã viết 1 bài riêng về show Lijiang Impression, nhưng thật sự là ko có gì miêu tả nổi cảm xúc của mình khi xem tuyệt tác này. 500 con người dưới nến trống dập liên hồi, background là ngọn núi quanh nắm tuyết phủ tráng lệ, tiếng tù tiếng hát tiếng vó ngựa phi, giọng đọc thuyết minh bi hùng mang sức nặng lịch sử, tất cả chứng minh 1 điều nghệ thuật là phi ngôn ngữ. Bạn không cần hiểu 1 từ nào để phiêu cùng những cảm xúc nghệ thuật nơi này. Tuy cách đi có đôi chút phức tạp, nhưng rất may Lệ Giang đã khá hơn nhiều những khu vực khác xa xăm của TQ, khi đa phần có tiếng anh hỗ trợ, và những nhân viên điều biết giao tiếp đôi chút để hỗ trợ bạn khi cần. Tóm lại trải nghiệm đi Ngọc Long tuyết sơn thú vị và dễ chịu hơn rất nhiều những chỗ nổi tiếng khác

Giới trẻ Trung Quốc hiện nay còn có một uớc mơ là đến đuợc lệ giang mở khách sạn, y như trào lưu mở homestay trên đà lạt của giới trẻ bây giờ. Vậy mới biết sức hấp dẫn khó tả của Lệ Giang. Theo mình đây là địa điểm thú vị nhất và đáng đi nhất trong suốt cả hành trình, và nếu bạn đã chán ngấy những hình ảnh quen thuộc của Phượng hoàng cổ trấn thì Lệ Giang là một lựa chọn hoàn hảo, chi phí có thể cao hơn, nhưng độ hoành tráng thì khó lòng tả hết

Series cuối về Trung Quốc, chủ yếu là random though and tips, nhớ gì kể đấy thôi:

- Sim card ở Trung Quốc giá 100 tệ, có 5GB tốc độ cao 4G, nhưng muốn mua phải có cmnd Trung Quốc, đợt bọn mình năn nỉ bên í cũng chịu làm cho, mạng nhanh sướng vật vã.

- Trung Quốc du lịch luôn chia làm 2 mùa là low season và peak season. Peak season là lúc chỗ bạn muốn đi đẹp nhất, và cũng là lúc đông nhất. Giá cả mọi thứ nhảy vọt xe lửa lent cỡ gấp đôi lúc low season. Mà giá vé vào cổng ở đây phải nói là siêu mắc, cái vé đi núi avatar mùa peak season là gần 1.000.000/người :| Mà Trung Quốc những mùa low season đã đông kinh khủng ra, toàn người với người chen lấn nhau mệt xỉu, thì tưởng tượng mấy cái mùa peak season như thế nào == mỗi người sẽ có một quyết định khác nhau, nhưng theo mình thì cảnh có đẹp đến mấy mà ko tận hưởng được thì cũng như không, nên tốt nhất là né mấy cái mùa đông đúc ra nhé.

- Xin hoặc bỏ tiền mua 1 cái map chỗ mình đang đi, lạc đường là chuyện thường trực ở Trung Quốc. Phượng hoàng cổ trấn là cái chỗ nhỏ nhất mà mình đi vậy mà cũng lạc được sau 2 tiếng lang thang mấy con hẻm của nó :))

- Đồ ăn bên này món nào cũng chìm đắm trong dầu, và rất rất cay, cứ như có 1 cuộc thi ngầm xem nhà hàng nào bỏ được nhiều ớt hơn trong 1 món ăn mà khách hàng ăn ko thổ huyết chết tại bàn :| Ai ăn được thì như thiên đường vì món gì cũng có, đồ ăn vặt bao la. Còn ai lỡ ko chịu được vị thì cũng hơi khổ vì món nào cũng na ná vị thế. Mà ở đây chỉ có 2 mức là hơi bình thường và cay, mà mức bình thường ăn nó đã muốn lột lưỡi rồi :|

- Trước khi qua nhớ cài wechat và VPN, cái này nhắc chắc thừa, nhưng mà phải qua đây mới thấy cái wechat lợi hại thế nào. Dân Trung Quốc đã nâng tầm wechat lên như công cụ toàn dân làm đủ mọi thứ như trả tiền online, công cụ dịch thuật, quét mã QR code vào wifi, trả tiền dịch vụ... ngoài ra mình có thể chat với 1 người bằng Wechat và nó sẽ tự dịch cho mình sang tiếng Anh và tiếng Trung, rất tiện lợi.

- Khách sạn ở đây tương đối rẻ, chỉ khoảng 80 - 150 tệ cho 1 chỗ tương đối ổn. Tuy nhiên để cho chắc thì hoặc gửi mail, hoặc gọi điện thoại confirm trước khi tới, chứ code đặt chỗ booking chỉ bằng tờ giấy lộn thôi.

- Đừng ngại book tour du lịch địa phương. Bình thường mình thích tự đi để khám phá và giảm chi phí, nhưng đi rồi mới thấy tour ở bên này rất sát giá và làm cũng rất tốt. Có thể nói là tốt hơn mấy cái tour tự phát ở mình rất rất nhiều. Nên book tour vừa đỡ công sức mà chi phí chênh lệch so với tự đi cũng ko bao nhiêu

- Ở Phượng hoàng có bán 1 loại bánh tên là Flower Pastry và nó đúng nghĩa đen là làm từ cánh hoa! Cắn 1 cái mùa thơm phức như perfume luôn, giá cũng rẻ, có thể mua hộp làm quà được.

- Đừng ngại nhờ công an hay những người trẻ giúp đỡ nếu có gì thắc mắc. cho dù họ có giao tiếp được hay không thì họ cũng cực kì nhiệt tình dễ thương!

- Mang dư tiền đô, bên này ngân hàng Trung Quốc cầm tờ tiền Việt Nam lật tới lật lui cười hô hố hỏi cái này là cái gì.