Thứ Hai

Ai đã từng trải qua cái nghèo, mới thấy sợ cái nghèo như thế nào

Ai đã từng trải qua cái nghèo, mới thấy sợ cái nghèo như thế nào. Ai mà không sợ nghèo kia chứ. Nghèo vật chất, nghèo luôn cả tâm hồn.

Tôi cũng đã từng trải qua những năm tháng nghèo khổ, nghèo cả vật chất, nghèo cả tâm hồn, nên tôi hiểu cái nghèo nó như thế nào, và sợ hãi nó như thế nào mỗi khi nghĩ về những năm tháng ấy.

Ai đã từng trải qua cái nghèo, mới thấy sợ cái nghèo như thế nào
Hôm nay trời mưa bão, tôi ngồi trong phòng nghe mưa lơi lách tách bên ngoài, tự nhiên một đoạn hồi ức nổi lên khiến cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy sợ hãi gì đó mơ hồ. Vâng, tôi sợ nghèo. Tôi sợ cảm giác nghèo đói vô cùng. Cũng mùa mưa bão thế này, vào những năm xa xôi khi tôi còn 18 đôi mươi. Tôi khi ấy, một sinh viên nghèo, khố rách áo ôm. Cũng căn nhà trọ ọp ẹp, mùa hè thì nóng, mùa mưa thì dột, mưa rơi lất phất ngoài hiên. Tôi khép nép qua cửa sổ mỏng tang của căn nhà cũ kĩ tránh mưa tạt vào, lạnh lẽo và cô đơn.

Thời đó, mùa mưa tôi thường hay đói bụng, nhìn những hàng quán đồ ăn nóng nghi ngút khói mà thèm rõ dãi, lúc nào cũng nói ước gì được ăn một trận no thỏa thích. Nhưng túi tiền ngày ấy, bạn biết đấy, vài xu lẻ sống qua ngày, không biết ngày mai còn tiền để mà ăn không nữa, ngày mốt phải sống làm sao, thì hôm nay làm gì dám tiêu hoang phí.

Cảm giác không có xu nào trong túi nó kinh khủng lắm, kinh khủng như cơn ác mộng với hi vọng trôi đi mau chóng.

Sinh viên, tiền không có, lại cô quạnh giữa thành phố bao la. Cảm giác lạnh lẽo của mùa mưa hòa với lạnh lẽo trong tâm hồn ngày ấy khiến con người tôi như co rúm lại. Tôi khao khát một sự đổi thay, một sự ấm áp. Và dần, tôi sợ mùa mưa, mùa mưa của thời sinh viên khác với mùa mưa của tuổi ấu thơ. Tuổi ấu thơ có ba mẹ cận kề che chở, mùa mưa của sinh viên là những ngày lạnh giá và đói rách.

Khi mỗi ngày bạn ngủ trong một căn phòng lạnh lẽo, ẩm thấp, tăm tối, và đói bụng, thì tâm hồn cũng dần lạnh lẽo và tăm tối theo. Có lẽ tôi đã từng thực sự nghèo rách cả tâm hồn nên bây giờ , tôi sợ nghèo. Cứ thấy mùa mưa, tôi lại nhớ về những năm tháng ấy. Tôi lại tự bảo với mình, là phải chăm chỉ, để đừng để bản thân trở nên nghèo đói.

Hiện nay, sau 10 năm phấn đấu không mệt mỏi, tôi chưa dám nói khá khẩm hơn ai, nhưng tôi đã đủ khả năng bảo bọc được cho những người quanh mình, giúp cho những đứa em của tôi không phải chịu cảnh mình đã chịu. Vì tôi hiểu, cái nghèo nó kinh khủng đến nhường nào.

Tôi đã có đủ khả năng để ở trong một căn nhà rộng rãi, nhiều phòng, đầy đủ tiện nghi. Tôi có thể đi du lịch tất cả những nơi tôi muốn. Tôi bắt đầu có thể lo cho người khác một bữa ăn ấm áp, đủ gây quỹ từ thiện cho động vật, ….

Không hiểu sao, tôi vẫn sợ nghèo, cái nghèo ám ảm nguyên thời quá khứ.

Lê thủy viết