Chủ Nhật

Mẹ gánh hết nhọc nhằn để con được bình yên

Mẹ luôn giấu con tất cả mọi thứ thuộc về thế giới cơm áo, gạo tiền để con sống trọn vẹn với tuổi thơ hồn nhiên của mình, để con tập trung học hành, phấn đấu cho tương lai. Nhưng con biết mỗi đêm đến mẹ lại thở dài vì xương sống đau, chân tê buốt khi cả ngày gồng gánh hàng trên vai hay mỗi đêm mẹ lại lặng lẽ trở dậy ra hè ngồi vì mẹ bị mất ngủ triền miên bởi những lo toan về cuộc đời.

Mẹ là công trình vĩ đại nhất mà tạo hóa dành tặng cho những người con. Khi chúng ta lớn lên, trưởng thành cũng trở thành những người mẹ, chúng ta sẽ thấm thía hơn bao giờ hết tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ đã dành cho ta.

 Mẹ gánh hết nhọc nhằn để con được bình yên
Con lớn lên rời khỏi vòng tay mẹ để đi khám phá thế giới và bất chợt ngoảnh lại con vẫn thấy bóng mẹ đằng sau dõi theo con. Thế giới tâm hồn con luôn đong đầy hình ảnh mẹ. Con có lớn, có trưởng thành bao nhiêu thì với mẹ con luôn là bé bỏng nhất. Ngày thơ bé, mái nhà ta co mình ọp ẹp trong cơn bão mùa lũ, một mình mẹ vất vả chèo chống để chúng con ngủ yên giấc, có mẹ ở bên khiến những tiếng gió rít, tiếng sấm rền vang ngoài kia chỉ giống như sự xuất của các nhân vật trong truyện cổ tích làm câu chuyện cuộc sống của con thêm sinh động mà thôi.

Mẹ vẫn luôn là mẹ, lo cho các con từ giấc ngủ đến miếng ăn. Ngày ngày mẹ vất vả lặn lội thân cò để lo kiếm ăn cho các con. Mẹ nghèo lắm, cả đời mẹ chỉ mặc những manh áo sờn vai, bạc màu bởi nắng mưa cuộc đời, mẹ có thể mặc áo vá, áo rách để dành dụm, chắt chiu cho con tấm áo mới trong buổi khai giảng đầu năm. Mẹ luôn giấu con tất cả mọi thứ thuộc về thế giới cơm áo, gạo tiền để con sống trọn vẹn với tuổi thơ hồn nhiên của mình, để con tập trung học hành, phấn đấu cho tương lai. Nhưng con biết mỗi đêm đến mẹ lại thở dài vì xương sống đau, chân tê buốt khi cả ngày gồng gánh hàng trên vai hay mỗi đêm mẹ lại lặng lẽ trở dậy ra hè ngồi vì mẹ bị mất ngủ triền miên bởi những lo toan về cuộc đời.

Tóc mẹ bạc hơn, lưng mẹ còng hơn, đôi mắt mẹ trũng sâu hơn vì lo âu, vì những lời con nói đã vô tình làm mẹ buồn. Những đắng cay của mẹ con không thấu hết dù con có sống hết cả đời người; con non dại, bồng bột làm trái tim mẹ buồn, đến lúc con nhận ra sai lầm của mình thì mẹ đã già, đã yếu và có thể không còn bên con. Những lúc đó, con ân hận, trách bản thân bao nhiêu thì cũng là quá muộn mất rồi.

Mẹ không dạy được cho chúng con cái chữ nhưng mẹ dạy các con của mẹ bài học về lòng yêu thương, đùm bọc nhau khi khó khăn, biết vươn lên trong cái nghèo nhưng vẫn phải giữ lòng tự trọng. Cuộc đời sương gió của mẹ với tấm áo cũ đã bạc màu, mẹ không lo cho bản thân mình mà chỉ chắt chiu từng đồ ngon ngọt để dành phần cho con. Mẹ nuôi con mỗi ngày, mong con lớn lên đủ đầy, có cái chữ để ấm vào thân. Ước mơ bình dị đó mà mẹ đã phải đánh đổi cả cuộc đời.

Con cứ thế lớn lên trong sự yêu thương, che chở của mẹ. Thời gian có trôi đi, vạn vật có già đi nhưng tình yêu thương mẹ dành cho con thì vẫn vậy, không thay đổi theo thời gian.

Nơi phương xa, tôi có một mẹ hiền.
Sớm hôm lo cho đàn con, ầu ơ.
Bao năm tháng, với mẹ đã vậy.
Chiếc áo phong sương, giờ mẹ vẫn mặc
Chỉ mong cho đàn con, lớn khôn thành người.

Tình yêu thương mẹ như nước biển mênh mông, như suối nguồn mát lành không bao giờ cạn khô. Mẹ cho con chỗ dựa những lúc con muốn gục ngã. Mẹ cho con bàn tay ấm áp khi gió mùa về. Mẹ cho con một nơi bình yên nhất thế gian để con biết khi đôi chân mệt mỏi, khi nước mắt muốn rơi thì con sẽ trở về với mẹ. Mẹ cho con một sức sống kiên cường như cái cây trong dông tố cuộc đời, phải bám chắc rễ vào đất để khi tất cả qua đi, cây lại đâm chồi nảy lộc chào mùa xuân đến… Mẹ cho con tất cả những gì tinh túy, tốt đẹp nhất trong cuộc đời này. Mẹ là tất cả với con!

Tình mẹ hiền ấm áp như dòng sông, đi bồi đắp những bến bờ xa vắng
Tình mẹ là dòng suối mát bên đời con, xua tan đi những ưu phiền.
Mẹ đã cho con niềm tin, để vững bước trên đường đời.

Thời gian trôi đi, bàn chân con đi khắp nẻo đường đời để con nhận ra rằng :

“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”.

Sống giữa thành phố xa lạ, con thấy mình cô đơn, lạc lõng, và những lúc yếu lòng đó con lại thèm về với mẹ, thèm được nằm trong lòng mẹ nghe mẹ hát ru những bài ca dao năm nào, thèm nghe tiếng mẹ nói bên tai, thèm những món ăn mẹ nấu…

Câu ca ngày nào, mẹ đã ru con, ngày còn trên nôi.
Bao ngọt bùi, mẹ đã sớt chia, cho con được khôn lớn.
Thương con thật nhiều, mẹ thức thâu đêm, cho con được yên lành.
Và con nhớ, trong lòng con, dù tháng năm chúng con lớn dần.

Tình mẹ cứ thế lớn lao theo tháng năm. Tình mẹ theo con đi suốt cuộc đời, và con biết mọi niềm vui, hạnh phúc trong con luôn trở thành sự thực khi con nghĩ và gọi: “Mẹ ơi!”

© Cua Đá – blogradio.vn

Về Ngày của Mẹ

Ngày Hiền Mẫu hay Ngày của Mẹ là một ngày kỷ niệm để tôn vinh các người mẹ và tình mẹ, và ảnh hưởng của các bà mẹ trong xã hội. Lễ này được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới, phổ biến nhất là trong mùa xuân.

Phổ quát nhất là Ngày của Mẹ (Tiếng Anh: Mother's Day) đương thời được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, tiểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ, để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình. Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5. Một số quốc gia khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm.

Ngày dành cho các bà mẹ ở Việt Nam còn có Lễ Vu Lan, ngoài ra còn có các ngày dành cho phụ nữ như 8 tháng 3 (Quốc tế Phụ nữ), Ngày Phụ nữ Việt Nam.

(Theo Wikipedia)/blogradio