Thứ Bảy

Hạnh phúc của một cô gái khi lấy chồng là bộ đội

Hạnh phúc của một cô gái khi lấy chồng là bộ đội. Ngày nào anh cũng gọi điện hỏi thăm, cũng trao đi những dòng tin nhắn đầy tình yêu thương, nhẹ nhàng và lãng mạn đến em. Bởi thế em có một mình nhưng cũng chẳng cô đơn.

Em cho là em may mắn. Từ hồi còn ngồi trên nghế giảng đường, em vẫn thường mơ về những anh chàng áo xanh màu lính. Duyên trời run rủi thế nào lại đưa một chàng sĩ quan trẻ đến bên em.

Hai năm biết anh rồi yêu anh, có ngọt ngào – dĩ nhiên nhưng nhiều hơn là đắng cay, chua chát. Em dẫm lên dư luận để sống, giằng dứt những rào cản để yêu và để khẳng định sự lựa chọn của mình. Nhiều khi tưởng như hai bàn tay rụng rời buông nhau trong đau khổ, vậy mà cuối cùng ta vẫn đến được với nhau. Lấy được người mình yêu, ấy là may mắn.

Hạnh phúc của một cô gái khi lấy chồng là bộ đội
Cuộc sống với bộn bề những lo toan dần thổi bay những mộng mơ màu hồng ngày nào vẫn lấp lánh trong em. Khi chồng em là bộ đội, em mới thấm câu: " Vắng đàn ông quạnh nhà...". Ngày qua ngày, em triền miên với những bữa cơm chỉ có một mình, ngồi bên nào cũng thấy chông chênh, kênh lệch. Cái đèn cái điện có làm sao, em lại lúi húi trèo ghế tháo tháo, lắp lắp vụng về. Đêm đến, mình em giường chiếu đơn côi, nhiều khi thấy buồn và lạnh quá.

Khi chồng em là bộ đội, em phải vừa làm mẹ vừa làm cha nuôi con khôn lớn; vừa làm dâu vừa làm con lo toan nội ngoại cho vẹn tròn. Lắm khi thấy gánh lo đè quá nặng lên đôi vai yếu mềm...

Khi chồng em là bộ đội, em thấy sợ những ngày nghỉ lễ. Bởi em dễ tủi thân. Ngày ấy, người ta tay trong tay tíu tít đi chơi chỗ này chỗ nọ, em có một mình chẳng muốn đi đâu. Ai bảo em lấy chồng là bộ đội?

Nhưng em vẫn thấy mình được nhiều hơn là mất. Đặc thù công việc khiến ta phải xa nhau. Nhưng phải chăng vì ít có thời gian bên nhau nên dù đã có con mà tình cảm của chúng ta vẫn nồng thắm như thủa ban đầu? Ngày nào anh cũng gọi điện hỏi thăm, cũng trao đi những dòng tin nhắn đầy yêu thương, nhẹ nhàng và lãng mạn đến em. Bởi thế em có một mình nhưng cũng chẳng cô đơn. Em trông ngóng từng ngày trôi qua, háo hức đợi anh về. Nỗi nhớ dường như khi nào cũng thường trực trong em, nhiều khi lại cộm lên, nhức nhối. Em hạnh phúc khi biết rằng nỗi đau ngọt ngào ấy cũng nhiều lần cẳn rứt tim anh.

Em yêu cái cách yêu của người lính. Anh thực thà, giản dị mà rất có duyên. Anh dường như thấu tất cả, hiểu tất cả. Anh cố gắng bù đắp cho em mọi thứ, chia sẻ với em mọi điều. Bên anh, lúc nào em cũng thấy mình vẫn chỉ là một cô bé ngốc, luôn được anh yêu thương, chiều chuộng. Cũng có những lúc ta giận hờn nhau. Nhưng xa nhau, giận hờn cũng trở nên dịu dàng hơn. Mỗi lần giận là một lần thêm nhớ, mỗi phút hờn là một phút thêm mong... Lấy được người chồng bộ đội như anh, với em đấy là điều hạnh phúc.

Theo: guu