Thứ Năm

Hiểu mẹ!

Hiểu!
Mẹ


Mẹ! Nước mắt con lại rơi khi đời con vấp ngã
Khó khăn vụn vặt đầy những lo toan
Mẹ ạ! Con nhớ nhà, nhớ mẹ và làn tóc rối
Tất bật cả đời cánh tay rắn rỏi

Mang cả nghĩa tình nặng hết đời con
Bao tháng, bao năm bước chân con nhuốm bẩn
Con chợt rùng mình con đã bước lầm chăng
Hay tạo hóa đã ban co con những vất vả

Để thấu hiểu những nhọc nhằn đời đã bắt mẹ qua
Con nhớ mẹ nhớ áo nâu nhuộm mặn
Giọt mồ hôi mẹ nuôi con khôn lớn
Vết chân chim và cả những trai hằn.

Khổ cực trăm đương mẹ cũng đâu có quản
Đôi chân gầy đôi gò má xanh hao
Gót son nứt, tay mẹ sần chai sạm
Đôi vai gầy mẹ mang bao gánh nặng

Chắt chiu một đời dành con những yêu thương
Tấm chăn, cái áo đôi rép hồng lớp học
Bao bọc nắng mưa che chở cả đời con
Con nhớ lắm mẹ ạ! Con thấy tủi.

Bao năm dài con không hiểu vì sao
Chỉ mải vui với cuộc sống vô hình
Để quên mất mình còn ai bên cạnh
Gánh nặng một đời con đã vội ngu ngơ.

Minh Trường