Thứ Năm

Lạc mất yêu thương

Lạc mất yêu thương
Anh tự hỏi từ bào giờ đã vậy
Nỗi nhớ em đan kín cả giấc mơ
Như cơn mưa rì rầm thấm đậm
Trút cho thêm đầy kín yêu thương.

Có phải ta đã yêu, yêu em nhiều lắm
Để khoảng không đong đầy nỗi nhớ mong
Như hôm qua hôm nay và mãi mãi
Ta thầm thì, nỗi nhớ gọi nhiều thêm.

Anh nhớ em, làm sao anh hết nhớ
Bởi yêu thương chỉ có một con đường
Ngã rẽ kia em đi về phía ấy
Cuối con đường anh lạc mất, cô đơn!

Anh tự nhủ ừ thì anh sẽ cố
Chỉ là anh cần có chút thời gian
Cho nhớ mong trong tim anh dần lụi
Hoàng hôn về ngược nắng ai đợi ai?

Minh Trường