Thứ Bảy

Một Thoáng Mẹ

Một thoáng Mẹ!


Ta đòi đi làm mẹ chẳng chịu
Vì thương con còn nhỏ thân mềm
Ta thương mẹ bao đêm thao thức
Thân yếu già buồn bực tay chân.

Ta trông mẹ mà lòng phân vân
Thân đã lớn mà chưa lo được
Giấc ngủ nồng mẹ đỡ gian nan
Bao nhiêu năm thân tàn tóc bạc.

Da đồi mồi, đôi mắt lộ sâu
Ta nhớ mẹ, nhớ buổi ban đầu
Mẹ còn đẹp như cô tiên nữ
Dáng thướt tha đôi mắt nhung huyền.

Đôi môi mặn hồng son, hương tóc
Gót sen hồng làn tóc mây bay
Ôi những tháng ngày xưa của mẹ
Nay đâu còn, mà dành hết cho con.

Những thướt tha nay đã hao mòn
Chân mẹ chậm gót hồng nứt nẻ
Da đồi mồi khóe mắt còn nhăn
Đã bao năm chăm con chăm hết.

Nghĩa vợ chồng chọn tiết phu thê
Mẹ đã bỏ tất cả đam mê
Dành con hết ân tình nghĩa nặng
Cả một đời gió nắng mẹ tôi!

Minh Trường